Truyện rằng ngày ấy đã xa
Ở nơi bản nọ có nhà quan
lang
Gia tư khá giả trong
làng
Ruộng dăm bảy mẫu, bạt ngàn lúa khoai
Con thì
sinh được hai trai
Hơn nhau một tuổi vẻ ngoài giống nhau
Ở ăn hiếu nghĩa làm đầu
Gia đình
hòa thuận trước sau ngọn ngành
Mẹ, cha sớm khuất núi xanh
Anh em
gắn bó học hành bấy lâu
Anh trai
kén được chị dâu
Đảm đang xinh đẹp lại giầu nghĩa nhân
Mọi người làm việc chuyên cần
Bảo ban, đùm bọc, yên phần trước sau
Một hôm vì chuyện chị dâu
Nhầm chồng, nàng đã gục đầu vai em
Ở đời ai chẳng hờn ghen
Hiểu lầm anh giận, làm em thêm buồn
Nỗi oan đâu tỏ ngọn nguồn
liều mình em bỏ đi luôn khỏi nhà
Sông sâu, thác hiểm mưa sa
Đói lòng hóa đá , rừng già đêm thâu
Hôm sau chẳng thấy em đâu
Anh liền khăn gói rừng sâu tìm người
Thương em nước mắt tuôn rơi
Thân tàn sức kiệt giữa nơi gió ngàn
Thấy hòn đá đứng chắn ngang
Tựa lưng mà khóc hóa hàng cây xanh
Ở nhà đã nguội cơm canh
Vợ lo, đoán việc chẳng lành xảy ra
Thắp hương khấn vái mẹ cha
Lối mòn rừng thẳm,
đường xa tìm chồng
Đêm trường mù mịt mênh mông
Than thân, vật vã nhớ chồng thương em
Đến bờ suối lạ như quen
Bỗng đâu đá chắn, cây chen lối vào
Sức cùng mệt lả ngã nhào
Biến thành dây lá, quấn vào thân cây
Một ngày trời đẹp quang mây
Vua Hùng săn bắn, nơi đây nghỉ dừng
Nhìn cây, đá lạ chưa từng
Thì dân bản xứ, ngập ngừng tâu thưa
Đã qua bao thủa nắng mưa
Chuyện xưa năm cũ như vừa mới đây
Liền sai lấy lá, quả cây
Rồi đem nhai thử thấy cay thấy nồng
Nước rơi trên đá đỏ hồng
Vua nhìn mà thấy trong lòng xót thương
Liền ban tên gọi tình trường
Trầu, cau từ đấy vấn vương bao người
Hội hè, việc hiếu, việc cười
Là đầu câu chuyện mọi người xã giao
Hàng ngàn năm có là bao
Chuyện tình xưa cũ lưu vào dân gian.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét