Ngày xưa ở trấn Bắc ninh
Có người phụ nữ một mình nuôi con
Góa chồng, tuổi vẫn còn
son
Cuộc sống vất vả, mỏi mòn lắt lay
Mò cua bắt ốc
qua ngày
Con thì nhỏ dại, thơ ngây biết gì
Hàng ngày mẹ bước chân đi
Ở nhà hai đứa, vội thì vui chơi
Tô Văn khi ấy lên mười
Em là Tô Thị nhỏ người,
kém hai
Cũng vào một buổi sớm mai
Mải chơi ném đá ở ngoài gốc đa
Nhỡ tay hòn đá bay qua
Trúng đầu Tô Thị máu ra ướt đầm
Tưởng em chết, sợ lỗi lầm
Bỏ nhà chạy trốn âm thầm nơi xa
Người nhà hàng xóm chạy ra
Lá cây thay thuốc
đắp là cầm ngay
Ơn trời đã phú vận may
Tô Thị bình phục tháng ngày không lâu
Mẹ thì ngày tháng âu sầu
Khắp nơi dò hỏi con đâu chẳng về
Nhớ thương, buồn khổ não nề
Rồi lâm bệnh trọng cùng về tổ tiên
Tô Thị được một nhà bên
Đón về nuôi dưỡng, đáp đền mai sau
Không còn phải cảnh cháo rau
Cửa hàng nem bán, trước sau đủ đầy
Vậy rồi cho đến một ngày
Gia đình chuyển đến đất này- Lạng sơn
Dậy thì càng đẹp xinh hơn
Mà Tô Thị chẳng hứa hôn cùng người
Ai nhìn nàng chỉ mỉm cười
Bởi chưng chưa gặp được người mình thương
Một hôm vào quán ven đường
Chàng trai thanh tú, nét vương xứ rừng
Chàng rằng: nghe nói đã từng
Món nem xứ Lạng lẫy lừng tiếng tăm
Nhân chuyến bán thuốc về thăm
Cao Bằng gió núi, trăng rằm Lạng Sơn
Truyện trò bày tỏ nguồn cơn
Ngày thêm thân thiết, thiệt hơn ngỏ lời
Nên duyên cũng tại ý trời
Hai người thề nguyện suốt đời yêu nhau
Vợ chồng vẹn nghĩa trầu cau
Tình thêm nồng thắm trái đầu kết hoa
Mở ngay quán thuốc
tại nhà
Bán buôn sớm tối để mà chăm nhau
Rồi hôm nhìn vợ gội đầu
Buột nhiên chàng hỏi vì
đâu sẹo dài
Vợ rằng: “ Một buổi sớm mai
nàng cùng chơi với anh trai ở nhà
với trò ném đá đi xa
không may sơ xuất nhỡ đà trúng em
Anh sợ không dám lại xem
Bỏ nhà chạy trốn một phen không về
mẹ thì đã mất ở quê
Bắc Ninh một thủa em về Lạng Sơn”
Nghe xong hoảng sợ nào hơn
Cuộc đời trôi dạt, Lạng Sơn- Cao Bằng
Ý trời sao ác vậy chăng
Anh trai, em gái gió trăng lỗi lầm
Rồi chàng lặng lẽ âm thầm
Than thân trách phận vô ngần thương đau
Nhớ về ngày ấy đã lâu
Lang thang khắp nẻo, thày Tàu cưu mang
Cao Bằng thuốc bắc mang sang
Lạng Sơn giao bán, gặp nàng bán nem
Ngờ đâu lại chính là em
Bắc Ninh, sao lại đưa em xứ này
Dấu liền không để vợ hay
Biết rồi sự thể, thế này sống sao
Loạn luân tội với trời cao
Chi bằng đăng lính đi vào chiến chinh
Không về như đã hy sinh
Biết đâu ai đó thay mình chăm lo
Tô Thị không biết nguyên do
Mẹ con đùm bọc đói no, chờ chồng
Ba năm biệt biệt xứ đông
Ba năm nước mắt nhớ chồng vẫn rơi
Bỗng tin chồng đã qua đời
Khóc than vật vã giữa nơi quê nhà
Bồng con lên núi nhìn ra
Xa xôi ngàn dặm, biết là mong manh
Nỗi đau thấu tới trời xanh
Cho nàng hóa đá, tình thành hư vô
Mặc cho bão nổi sóng xô
Tích xưa truyện cũ, đượm tô tình người
Vong phu vẫn đứng giữa trời
Kỳ Lừa- xứ Lạng ngàn đời khắc ghi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét