Thứ Ba, 9 tháng 4, 2019

SỰ TÍCH ĐẦM DẠ TRẠCH




(Truyền thuyết Tiên Dung- Chử Đồng tử)

Vua Hùng thời ấy rất xa
Có nàng công chúa tên là Tiên Dung
Đẹp xinh nức tiếng hoàng cung
Cầm kỳ thi họa, ngôn dung hơn người
Tuổi chừng mười tám đôi mươi
Bao nhà quyền quý ngỏ lời cầu mong
“Tiên Dung lòng chẳng thuận lòng
Chỉ xin cha chuyến thuyền rồng dạo chơi
Ngó xem cảnh đẹp muôn nơi
Thăm người thôn dã, ngắm trời vào xuân”(1)
Vua cha lòng những phân vân
Chiều con nên chẳng ngại ngần ban ra:
“Chờ sông Hồng nhạt phù sa
đợi khi thời tiết giao hòa thì đi”
Đông qua xuân cũng giữa thì
Hai bờ hoa nhãn, xanh rì dâu non
Đàn, tiêu, sáo nhạc véo von
Buồm căng gió lộng, sóng cồn cát xa
Dập dìu bướm lượn tìm hoa
Trời xanh tiếng hát ngân nga vọng về

Chuyện này ở một vùng quê
Nơi làng Chử Xá chuyên nghề lưới sông
Có gia đình Chử Cù Vân
Con Trai Đồng Tử cũng dần lớn khôn
Một mình vất vả sớm hôm
Bố con gà trống, ai hơn cảnh nghèo
Lại thêm hỏa hoạn kèm theo
Cửa nhà không có, gieo neo tháng ngày
Gia tài còn được hôm nay
Hai người, chỉ một khố này che thân
Ngày qua tháng lại chuyển lân
Thay nhau dùng mặc, bước chân ra ngoài
 Đồng Tử ngày một đẹp trai
Thân hình vạm vỡ, sức dài xứng cân
Chử ông sức yếu cạn dần
Biết mình sắp lánh cõi trần dặn con
“Mệnh cha nay cũng chẳng còn
nếu cha có mất, khố son con dùng
phòng khi mưa gió lạnh lùng”
Thương cha nước mắt chảy ròng tuôn rơi
Chiều lòng Đồng Tử nhận lời
Nỡ nào lại để cha vùi xác không
Chôn cha theo với khố sồng
Còn mình ở lại, thân không còn gì
Sáng ngày thật sớm ra đi
Quăng chài thả lưới, về thì tối đen
Ngâm mình dưới nước thành quen
Cuộc đời chẳng biết đua chen ai nào
Đói no, nắng cháy, mưa cào
Mom sông vần vũ, lao xao sóng dồi

Một hôm bãi vắng đang ngồi
Bỗng nghe tiếng trống, từng thôi dập dồn
Xa xa lớp lớp sóng cồn
Thuyền ai cờ quạt, chàng hồn khiếp kinh
Đồng Tử tìm chỗ dấu mình
Lau che, cát phủ bóng hình ai hay

Tiên Dung nhìn thấy nơi này
Hoa thơm cỏ lạ làm say lòng nàng
Trời thì trải nhẹ nắng vàng
Trên bờ cát trắng, mênh mang gió miền
Neo thuyền ngắm cảnh thiên nhiên
Rời lầu lên bãi, nàng truyền nghỉ chân
Chợt nhìn dòng nước trong ngần
Mây xanh in bóng, như phần thêu hoa
Liền sai người lấy màn ra
Quây cho thật kín, buồng hoa tắm liền
Xiêm y, cởi bỏ như tiên
Mịn màng da tuyết , tóc huyền buông chân
Nõn nà thon thả tấm thân
Nước trong nàng gội cát dần trôi xa
Dưới đâu lộ rõ người ra
Một chàng trai trẻ lại là khỏa thân
Đang nằm sợ sệt dưới chân
Ngượng ngùng nàng cũng bần thần ….phút giây
Chắc là duyên phận chi đây
Phải chăng trời định, ta nay gặp chàng
Nghĩ xong nàng hỏi dịu dàng:
“Người đâu nằm dưới cát vàng ẩn thân”
Đồng Tử nhỏ nhẹ phân trần:
“Tôi nay đơn độc, một thân một mình
cha con nghèo khó bình sinh
cùng chung chiếc khố che mình thay nhau
khi cha mất, xót thương đau
xác trần chôn cất tôi đâu đành lòng
còn mình thì vẫn ở không
quanh năm kiếm cá bờ sông Đa Hòa
hôm nay nghe tiếng trống xa
nghĩ mình trần trụi thật là xấu thay
dấu thân dưới cát nơi này
vô tình màn lại quây ngay lộ trần”
Tiên Dung nghe nói thương thầm
Truyền ngay thị nữ, áo quần nàng trao
Đồng Tử chàng hãy mặc vào
Đây là duyên số, ai nào biết đây
Xuống thuyền nàng mới tỏ bày:
“Từ lâu ta chẳng, dựng xây gia đình
hôm nay duyên phận hữu tình
Trời ban hai đứa chúng mình gặp nhau
thiếp  không quản ngại hèn giàu
tình yêu chẳng có gì đâu sánh bằng”
Tân hôn tổ chức dưới trăng
Thuyền hoa lấp lánh, ngoài trong tiệc mừng
Người thì hoàng tộc lẫy lừng
Kẻ thì khốn khó chung tình bên nhau
Ranh giới ngăn cách còn đâu
Vợ chồng lòng hợp, tình sâu nghĩa nồng

Đưa nhau viếng mộ Chử ông
Rồi dong thuyền ngược về vùng Phong Châu
Vua cha biết việc đã lâu
Không ưa chàng rể, cấm chầu hoàng cung
Lính canh nghe lệnh lạnh lùng
Van xin chẳng đặng, đành cùng về xuôi
Sông hồng nước chảy đầy  vơi
Tiên Dung về lại ở nơi quê chồng
Nhà tre dựng tạm bến sông
Chồng ngày kiếm cá, vợ trồng lúa khoai
Tằm, dâu, tơ, kén miệt mài
Cùng dân dệt vải , trong ngoài đổi trao
Hà Lương, chợ Thám, xôn xao
Bốn phương nhộn nhịp ngày nào bán mua
Khoái Châu ruộng hẹp đồng chua
Nứt khô nắng hạ, ngập mùa nước lên
Đói ăn bệnh tật liên miên
Vợ chồng bàn bạc gom tiền đi xa
Một là buôn bán những là
Hai là học thuốc, rồi ra cứu người
Đồng Tử ngày tháng biển khơi
Một hôm gió dạt vào nơi đảo Quỳnh (Viên)
Dừng chân ghé bước một mình
Thấy có am nhỏ, bóng hình hoang sơ
Phật Quang đạo sỹ như chờ
Ban chàng chiếc nón tu lờ, gậy tiên
Phép màu cũng được ban truyền
Thoắt rồi Ngài biến đi liền, còn đâu
Đồng Tử mê mẩn trong đầu
Tỉnh ra chiếc nón, gậy màu vẫn đây
Trời xanh biển rộng quang mây
Lên thuyền chàng vội xuôi ngay quê nhà

Vợ chồng từ đấy, gần xa
Gậy thần chữa bệnh thật là linh thiêng
Người đau, gậy chỉ khỏi liền
Dân lành thán phục như tiên giáng trần
Một đêm gió lớn, mây vần
Vợ chồng cắm gậy, nón thần tạm nương
Ngả lưng nghỉ tựa bên đường
Mơ màng như ở trên giường êm say
Tỉnh ra sao lạ thế này
Nghiêm trang cung điện đủ đầy lính canh
Người đông cảnh đẹp như tranh
Đầy kho vàng bạc, lũy thành giáo thương
Vợ chồng lòng vẫn vấn vương
Ngày đêm nhung lụa, thêm thương dân nghèo
Còn bao số phận gieo neo
Lo sao cho hết, nhìn theo cháy lòng

Có nàng Nguyễn ở thôn trong
Phục tài Đồng Tử nhưng lòng không an
Cứu người đau chẳng từ nan
Nếu mà không gặp, chết oan vẫn thời
Chi bằng khắp ở nơi nơi
 thuốc nam chữa bệnh, ta thời truyền cho
Tiên Dung gặp mặt truyện trò
Tâm đầu ý hợp xin cho đón về
Ba người hợp sức mọi bề
Trăm dân làm phúc chẳng hề riêng chung
Một hôm tin ở hoàng cung
Vua cha bệnh nặng khôn cùng lâm nguy
Đã qua bao vị ngự y
Bệnh không thuyên giảm chỉ vì nhớ con
Thân già sức yếu mỏi mòn
Cung đình hoàng tộc cháu con đợi giờ
Tiên Dung tin được nóng chờ
Bàn với nàng Nguyễn, rồi nhờ nàng đi
Với ba thang thuốc diệu kỳ
Bệnh tình khỏi hẳn, sức thì khỏe lên
Bạc vàng châu báu đáp đền
Nàng Nguyễn từ chối về liền trong đêm
sống vui, hạnh phúc êm đềm
Một lòng làm phúc, ấm êm dân lành

Thế rồi một hôm trong thành
Vua nghe một lũ gian tình bịa ra
Tiên Dung- Đồng Tử phép tà
Dựng xây thành quách, lập nhà riêng tây
Hùng Vương tức giận lắm thay
Liền sai quân tướng đến vây đánh thành

Lính trong xin được giao tranh
Chỉ là chốc lát ngoài thành ra ma
Tiên Dung- Đồng Tử ban ra:
“ Nồi da xáo thịt, cháy nhà vạ lây
bao nhiêu đạo lý xưa nay
chống vua phản quốc  tội này bất trung
còn tình mẫu tử khôn cùng
chống cha bất hiếu, chẳng dung được nào
Rủi may số ở trời cao
vì cha phải chết ta nào trách ai”

Quan quân đến cách lâu đài
Bên kia sông lớn, bãi ngoài Tự Nhiên
Tối trời hạ trại qua đêm
Bỗng đâu giông bão nổi lên ầm ầm
Mưa to chớp lóa, sấm gầm
Cây xanh gió lớn, vũ vần nhổ tung
Đồng Tử, Nàng Nguyễn (2), Tiên Dung
Ba người, thành quách đã cùng lên tiên
Sớm sau gió lặng trời yên
Mọi người chỉ thấy một miền đất hoang
Mênh mang nước trắng ngập tràn
Dân làng kinh hãi, lập đàn tế thiên (3)
Nơi đây được đặt tên liền
Đầm sâu “Nhất Dạ”, một đêm biến thành
Tự Nhiên, bãi cát lưu danh
Đa Hòa- Dạ Trạch ngọn ngành chuyện xa
Ngàn năm đẹp lắm bài ca
Thiên duyên tình sử quê nhà khoái Châu .







………………………………………………………………………
1-    Trích “Tình sử sông Hồng”                             
2-    Nàng Nguyễn  sau Được phong là Công chúa Tây Sa
3-    Đền hóa Dạ Trạch -Huyện khoái Châu thuộc tỉnh Hưng Yên đang thờ Chử Đồng Tử và nhị vị phu nhân là công chúa Tiên Dung và công chúa Tây Sa

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét