Chuyện xưa
nay đã xa vời
Ở ngay làng nọ giáp nơi
kinh thành
Có cô gái tuổi xuân xanh
Hiền lành xinh đẹp, vang danh khắp vùng
Đã bao người ý tương phùng
Nhưng còn lựa chọn, ngại ngùng chưa xong
Ước mong thầm kín trong lòng
Cầu duyên mong được, lấy chồng Hoàng Gia
Tuần rằm cô đến chợ xa
Vàng hương mua sắm, rồi ra chùa làng
Chủ hàng buôn
bán tiền vàng
Thấy cô gái đẹp, sỡ sàng bướm ong
Vài câu gạ gẫm thử lòng
Bị cô cự tuyệt, quyết không chuyện trò
Lái buôn tính vốn tò mò
Muốn xem nàng đã hẹn hò ai chưa
Một hôm trời
sắp xế trưa
Vàng hương mua sắm nàng vừa đi xong
Với bao thắc mắc, trong lòng
Hắn liền bám gót, biết trong chùa này
Nàng rằng ngỡ chẳng ai
hay
Tuần sau lại đến quán này mua hương
Gửi hàng hắn vội lên
đường
Vào chùa nấp sẵn, sau nương Phật đài
Vô tư tưởng chẳng có ai
Thắp hương cô gái lai rai nguyện cầu
Đằng sau bức tượng trong lầu
Giả danh đức Phật phán câu trả lời:
“Duyên cô số đã định rồi
Hoàng tử
không đặng, lấy người hàng hương”
Nàng nghe buồn tủi ra đường
Cả tin số mệnh, thiên trường đã ban
Tuần sau lại
tới chợ làng
Gã hàng hương thấy, nhẹ nhàng hỏi han
Thả câu ong bướm muộn màng
Nàng không từ chối, chuyển sang chuyện trò
Rồi tin lời
hắn hẹn hò
“Về thưa bố mẹ sao
cho đàng hoàng
Ngại rằng cha mẹ của
nàng
thấy ta lớn tuổi họ hàng không cho”
Còn bao nhiêu chuyện phải lo
Hắn liền bàn kế sao cho vẹn tình:
“Trốn về quê của chúng mình
thời gian mọi việc yên bình sẽ qua
Bấy giờ cây đã nở hoa
ta về xum họp
mẹ cha chẳng phiền”
Nghe xong nàng nhất trí liền
Chờ qua phiên chợ gom tiền rồi xa
Hẹn nhau dưới gốc cây đa
Hai bồ chờ sẵn, hàng ra người vào
Đường xa, gió núi lao xao
Gánh hàng hắn quẩy ai nào biết chi
Thế rồi trên
đoạn đường đi
Bỗng đâu hò hét, lính thì rất đông
Nghĩ không minh bạch trong lòng
Quẳng hàng hắn chạy mà
không ngó nghề
Hoàng tử đang
lúc xuân về
Vui chơi săn bắn, sơn khê đẹp trời
Nghe quân lính bẩm tới nơi:
“Có người buôn lậu hàng thời bỏ đây”
Chó săn tíu tít lại quây
Ngửi mùi rồi sủa, biết đây có người
Mở bồ, cô gái xinh tươi
Mắt huyền môi đỏ, dáng người như tiên
Hoàng tử trông thấy ưng liền
Tiên duyên kỳ ngộ, đưa liền vào cung
Tiện săn được cọp dưới thung
Bỏ bồ cột chặt, vứt cùng rồi đi
Gã buôn quay
lại tức thì
Hai bồ nguyên cả, thay vì mừng vui
Vội vàng gánh chạy một thôi
Về nhà người hỏi bồ thời đựng chi
Trả lời rằng chẳng có gì
Hàng tồn bán ế, xem thì chẳng hay
Nhờ người
khiêng hộ một tay
Vắng người hắn mở, hổ này nhảy ra
Thế là một tát ra ma
Khôn ngoan, ranh mãnh chẳng qua được trời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét