Thứ Ba, 9 tháng 4, 2019

SỰ TÍCH CON MUỖI



Ngày xưa có hai vợ chồng
Ngọc Tâm- Nhan Diệp tình nồng đắm say
Chồng chăm làm lụng sớm ngày
Vợ thì lười biếng sống đầy xa hoa
Một hôm chuẩn bị làm xa
Bỗng nhiên vợ ngã, lăn ra chết liền
Thương vợ chàng khóc liên miên
Không đành mai táng, mua thuyền thả xuôi
Bồng bềnh hết đứng lại ngồi
Bên quan tài vợ nước trôi theo dòng

Một hôm nắng đẹp trời trong
Ghé nhìn cảnh núi mà lòng xốn xao
Chàng liền ghé mũi thuyền vào
Lên bờ thám thính trên cao gió ngàn
Kỳ hoa dị thảo vô vàn
Cây xanh, trái chín, suối tràn thác sương
Mới leo được nửa đoạn đường
Gặp ngay ông lão, dáng thường hiền nhân
Bạc phơ râu tóc như vân
Đoán rằng chẳng phải người trần mà tiên
Ngọc Tâm liền sụp lạy liền
Khóc xin cải tử tiền duyên vợ mình
Thấy người trọn nghĩa  vẹn tình
Lão rằng: “Cải tử hoàn sinh khó gì
sau rồi có xảy việc chi
chớ nên hối hận ta thì giúp cho”
Nhớ lời tiên đã dặn dò
Cắt  ba giọt máu nhỏ cho vào người
Nhan Diệp mấp máy môi cười
Từ từ mở mắt, nghiêng người vươn tay
Tưởng như một giấc ngủ say
Ngọc Tâm cúi tạ ơn này không quên
Tiên rằng:” Chẳng phải đáp đền
các con phải sống lâu bền về sau
đói no vất vả  bên nhau
chúc con hạnh phúc dài lâu trọn đời”
Thoắt rồi tiên biến về trời
Vợ chồng thu xếp, lại nơi quê nhà
Một hôm bên bến sông qua
Neo thuyền, chồng tới chợ xa mua hàng
Cạnh bên là chiếc thuyền sang
Thấy nàng xinh đẹp dạ càng hiểm thay
Mời sang kế được sắp bày
Dong buồm bẻ lái, chèo ngay tức thì
Ngọc Tâm lúc bước chân đi
Trong lòng cảm thấy điều gì không yên
Bèn quay lại chỗ đậu thuyền
Chơ vơ bến vắng, chàng liền đuổi theo
Khóc than thấm ướt tay chèo
Bỏ ăn, mất ngủ trông theo bóng nàng
Xuôi dòng sông cả mênh mang
Kịp thuyền buôn ghé bên làng nghỉ ngơi
Mừng vui tìm được vợ rồi
Bàng hoàng nghe nói mà rơi mái chèo
Nhan Diệp nay đã quyết theo
Lái buôn giàu có sớm chiều xa hoa
Nàng rằng: “Chàng hãy về nhà
tìm người hợp cảnh để mà áo khăn”
Ngọc Tâm nghĩ tới lời răn
Chàng không hối hận chẳng cần xin, van
Chằng rằng: “Duyên phận đã tan
trả ba giọt máu là nàng tự do”
Nghe xong Nhan Diệp mừng to
Lấy  dao cắt máu trả cho lại chàng
Vô ơn trời đã định mang
Máu vừa nhỏ giọt, cô nàng chết ngay
Biến thành con muỗi nhỏ bay
Lẩn trong bóng tối, đêm ngày kêu than
Tiếc đời sung sướng bạc vàng
Luôn rình trộm máu, mơ màng hồi sinh
Con người phụ nghĩa, bạc tình
                Trời ban truyền kiếp thân hình vậy thôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét