Ngày xưa con gái vua
Hùng
Mỵ Nương công chúa vô
cùng nết na
Xinh tươi như ngọc như
ngà
Cầm kỳ thi họa tài ba
hơn người
Tuổi chừng mười tám đôi
mươi
Làn da như tuyết, nụ cười như hoa
Lại là con út trong nhà
Thông minh, nhân hậu, vua cha yêu
chiều
Mở thi kén rể đã nhiều
Mà chưa ai thể làm xiêu lòng nàng
Một hôm có cả hai chàng
Khôi ngô tuấn tú gặp nàng cầu duyên
Một người ở núi Tản Viên
Sơn Tinh tên gọi, thần tiên nể vì
Giơ tay một cái tức thì
Núi cao, rừng thẳm dời đi, kéo về
Hổ vằn, gấu, nhím, tê tê
Đến chầu trước mặt đợi bề bảo sai
Còn người ứng thí thứ hai
Thủy Tinh cũng chẳng kém tài Sơn Tinh
Hô mưa, gọi gió một mình
Nước lên chốc lát ngập chìm muôn nơi
Ngờ đâu trùng hợp đầy vơi
Hai người cùng giỏi, khó thời ban
duyên
Cùng là những đấng thần tiên
Vua Hùng phán bảo: “ Thiên duyên tại trời
Công chúa chỉ một mà thôi
ai mà duyên phận ta thời gả cho”
Thách cưới lễ vật không to
“Một trăm nẹp nếp, thịt giò. bánh
chưng
và thêm thú vật chưa từng
gà thì chín cựa , ngựa rừng chín mao
Chín ngà voi lạ hiếm sao
ai mà có trước hãy vào đón dâu”
Sơn Tinh lễ sớm đến chầu
Vua cho con gái theo hầu Sơn Tinh
Nói về chuyện của Thủy Tinh
Đến muộn, công chúa Sơn Tinh đón rồi
Tính nóng như thể thiên Lôi
Làm phép mưa lớn cuốn trôi cây rừng
Sơn Tinh dời núi chặn lưng
Nước lên càng lớn, núi chừng càng cao
Biết rằng chẳng thắng được nào
Thủy Tinh đành phải chịu vào thế thua
Thuồng luồng cùng cá với cua
Cũng theo nước rút đợi mùa, tính sau
Mỵ Nương thần núi bên nhau
Ngày đêm hạnh phúc, dài lâu yên bình
Thủy Tinh ôm mối hận tình
Mùa thu tháng bảy, rập rình nước lên
Ngàn năm xưa vẫn không quên
Làm mưa , gây bão chưa yên đến giờ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét