Ngày xưa ở trấn phía đông
Bên dòng sông Đuống mênh mông nước
đầy
Có làng Phù Đổng nơi đây
Chuyên nghề nông nghiệp, cuốc cày sớm
hôm
Hạ về chài lưới cá tôm
Đông ken ngô
bãi, lúa non mượt mà
Nơi ấy có hai ông bà
Hiền lành,
đôn hậu, thật thà ai hơn
Vì đâu không rõ nguồn cơn
Cuối đời đơn độc, không con đỡ đần
Đình chùa cầu khấn bao lần
Mà vẫn vò võ
tấm thân về già
Một hôm thăm lúa đồng xa
Giật mình
dưới bãi, toàn là dấu chân
Thấy to, thấy lạ tần ngần
Thế rồi bà
bước, ướm chân thử vào
Bỗng đâu luồng sáng như sao
Rùng mình một
cái, ngỡ nào có thai
Đến kỳ sinh được bé trai
Đặt tên là
Gióng, vẻ ngoài tinh nhanh
Ba năm trong túp lều tranh
Không đi,
không nói chẳng dành kêu ai
Trong nôi bé vẫn ngủ hoài
Mặc cho mưa
nắng bên ngoài đâu hay
Bỗng hôm có tiếng loa tay
Lệnh vua ban xuống đất này nghe đây:
“Giặc Ân xâm lược ác thay
dân mình nó giết nó đày nhà lao
cửa nhà san phẳng thành ao
cụ già em nhỏ nó nào có tha
người tài đâu hãy mau ra
giúp dân, giúp nước, cho qua nạn này”
Trong nhà em bật dậy ngay
Mẹ ơi ra bảo sứ thày vào đây
Thấy con bé nhỏ thế này
Sợ rằng không khéo vạ lây chết người
Bé Gióng bình thản mỉm cười
Yên tâm mẹ cứ gọi mời vào đây
Trước ba quân với sứ thày
Yêu cầu chuẩn bị thứ này cho tôi:
“Giáo gươm, giáp sắt một đôi
mũ, khiên, ngựa sắt, với nồi cơm to”
Sứ về tâu lại mà lo
Vua mừng phán bảo: “ Trời cho tướng
tài”
Lệnh ngay quân sĩ miệt mài
Rèn luôn mỗi thứ, nặng vài người khiêng
Cả làng Phù Đổng trống chiêng
Góp gom gạo thịt nấu liền Gióng ăn
Rồi còn may áo, mua chăn
Mỗi ngày, mỗi lớn, áo khăn chật liền
Từ Kinh đô qua các miền
Quân mang đầy đủ giáp, khiên, ngựa về
Tạ từ ngõ xóm làng quê
Mẹ hiền vất vả não nề vì con
Cũng là vì nước vì non
Cúi đầu tạ lỗi, vuông tròn nơi cha
Liền sai mang áo giáp ra
Tay cầm gươm sắc, sáng lòa oai phong
Ngựa vươn hý chạy vài vòng
Miệng phun ra lửa cháy bùng rặng cây
Rồi phi vun vút như bay
Chẳng lâu mà đã đến ngay trại thù
Gươm vung, lửa cháy mịt mù
Giặc Ân tan tác, mặc dù rất đông
Gãy gươm, nhổ tre bên đồng
Băng qua đồn giặc như không có người
Tướng Ân nhìn thấy rụng rời
Thúc cùng binh lính đồng thời tiến lên
Đánh lâu sức Gióng càng bền
Tàn quân khiếp sợ, chạy lên quỳ hàng
Giặc tan đất nước bình an
Ngựa bay lên núi, đại ngàn Sóc Sơn
Trên cao mây trắng gió vờn
Nhìn về quê mẹ, cám ơn xóm làng
Giáp y bỏ lại bên đàng
Cả người lẫn ngựa, thênh thang về trời
Chuyện xưa nay đã xa
vời
Vua ban “Thánh Gióng”
một thời liệt oanh
Dấu xưa như một bức
tranh
Thiên Vương Phù Đổng,
sử xanh muôn đời.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét