SỰ TÍCH CÁ HEO
(Rút từ tập truyện thơ CỔ TÍCH & LỊCH SỬ vIỆT NAM)
Ngày xưa ở chốn kinh thành
Có nhà sư trẻ vang danh khắp vùng
Kinh thư nhà Phật đã từng
Lại tài thuyết pháp lẫy lừng gần xa
Tuổi thì cũng đã thậpi ba
Con người mộ đạo thật là đáng khen
Quanh năm hương khói chùa triền
Làm bao việc thiện chưa liền quả tu
Bấy giờ vào độ đang thu
Nhà sư quyết định, công du một lần
Về miền Tây Trúc rèn thân
Hết lòng bái Phật, bước chân lên đường
Khó khăn vất vả khôn lường
Rừng sâu vách đá, đêm trường hiểm nguy
Gian nan vẫn quyết tâm đi
Lúc đau chân bước, hôm thì sốt cao
Trời tây xa biết là bao
Ngày đi đêm nghỉ, khi nào tới nơi
Một hôm vừa lúc tối trời
Trong người mệt lả, kiếm nơi ngủ nhờ
Thấy ngôi nhà lá đơn sơ
Giữa rừng sâu thẳm, bơ vơ bóng người
Nhà sư vẫn cố đợi ngồi
Trong nhà, bà cụ một hồi ra bước ra
“Hòa thượng người ở đâu xa
đi ngay không kịp sẽ là hiểm nguy
con ta về đến tức thì
Ác Lai độc ác chuyên đi thịt người”
Sư rằng: “Lành dữ nhờ trời”
Túi tay quẳng xuống, mệt thời ngủ ngay
Cụ bà vừa gọi vừa lay
Dìu sư xuống bếp, phủ đày củi cây
Dấu xong vừa đúng lúc này
Ác Lai cũng đã về ngay đến nhà
Trên tay một con ba ba
Khịt khịt lỗ mũi, đúng là không sai:
“Mùi này không phải thịt Nai
thịt người, mẹ có dấu ai trong nhà”
Nói rồi hắn bước chân ra
Vào nhà bếp lục, lôi ra một người
Ác Lai nhìn ngó một hồi
Tay cầm dao nhọn quát thời ở đâu
Sư liền: “ Thưa một đôi câu
ta đi tìm Phật đã lâu xa nhà
hôm nay trên chặng đường qua
xin vào tá túc trong nhà một đêm”
Ác Lai không hiểu quát thêm
“Ngươi đi tìm Phật ngày đêm làm gì”
Nhà sư nhân tiện tức thì:
Kinh thư giao giảng từ bi Phật đàn
Xong rồi kể nỗi gian nan
Đường sang Tây Trúc vô vàn gian truân
Tu nhân tích đức tấm thân
Mong trở thành phật độ dân giúp đời
Bao nhiêu thuyết pháp đầy vơi
Mẹ con cảm động, mắt rơi lệ tràn
Mác, dao cũng tuột xuống sàn
Đường nhăn hung ác đã tan đã nhòa
Hôm sau tạm biệt đi xa
Ác Lai sắp lễ, mang ra tiễn người
Chia tay xin có vài lời
Lấy gì dâng Phật tôi thời làm ngay
Sư ràng: “chỉ tấm lòng này
Thành tâm là đủ Phật rày chứng cho”
Hiểu lầm chẳng nghĩ vòng vo
Ác lai rạch bụng gói cho bộ lòng
Gửi lên đức Phật vô song
Nhà sư ái ngại mà không dám lời
Một hôm nắng đẹp xanh trời
Qua bờ biển đã gần nơi Niết Bàn
Bộ lòng lâu đã nặng mang
Bốc mùi nồng nặc, vào làng ai dung
Thôi thì đến nước đường cùng
Vứt ngay xuống biển, ai từng ai hay
Đến rồi Tây Trúc một ngày
Sư vào thỉnh Phật quỳ ngay dưới thềm
Nỗi niềm khao khát thưa lên
“Con chưa đắc đạo, vì duyên cớ gì”
Trên cao vọng xuống một khi
“Vẫn còn vật nữa, ngươi thì lại quên”
Giật mình ngước vội nhìn lên
Ác Lai cùng mẹ đứng bên Phật đàn
Hiểu ra hối hận vô vàn
Bao nhiêu tốt xấu, việc làm, Phật hay
Nếu không tìm bộ lòng này
Sao thành chính quả, tháng ngày tu nhân
Biển xanh ngụp lặn tấm thân
Thành tâm xin Phật, ngàn lần thứ tha
Ngày này tháng khác trôi qua
Nhà sư hóa cá gọi là cá He.
…………………………………………………………………………
*Có nơi còn gọi là Heo hay cá ông Sư vì đầu tròn và nhẵn bóng. Suốt ngày nhô lên lặn xuống ở biển khơi như đang tìm một vật gì.
*Có nơi còn gọi là Heo hay cá ông Sư vì đầu tròn và nhẵn bóng. Suốt ngày nhô lên lặn xuống ở biển khơi như đang tìm một vật gì.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét