Thứ Ba, 9 tháng 4, 2019

SỰ TÍCH QUẢ DƯA HẤU




Dưa hấu ruột đỏ, vỏ xanh
Ngàn năm giờ lại viết thành câu ca
Vua Hùng thời ấy rất xa
Có con nuôi đặt tên là An Tiêm
Thông minh lanh lợi dịu hiền
Tính tình nhân hậu vua thường quý yêu
Mỗi khi ban thưởng trong triều
Mọi người cảm kích nói điều ngợi ca
An Tiêm lại chẳng mặn mà
Tuy nhận quà biếu, lòng là đắn đo
"Của biếu là của phải lo
của cho của nợ”, nhỏ to đáp đền
Đấy là đạo lý chớ quên
Bỗng đâu lời nói bay lên bệ rồng
Vua nghe tức giận trong lòng
Phán rằng: “ Đã thế đừng hòng từ nay
đảo xa ngàn dặm đi đày
để xem tài trí người này ra sao"

Một hôm binh lính ùa vào
Lệnh vua đã quyết ai nào dám ngăn
Cho mang quần áo chiếu chăn
Lương ăn chỉ được, cấp năm ngày liền
Biển  xa sóng vỗ mạn thuyền
Đảo hoang trước mắt một miền xa xăm
Đi đày nào biết bao năm
Có còn sống được, về thăm quê nhà
Thương con nước mắt chan hoà
Vợ hiền cũng tại vì ta hại nàng

Lên bờ kiếm vội cái hang
Làm nơi trú ẩn rồi chàng ra đi
Thám thính đảo lạ tức thì
Hoang vu thanh vắng, có gì ở đây
Toàn là vách đá cỏ cây
Chim kêu vượn hú, gió mây, biển trời
Hái rau, lá dại tạm thời
Lót lòng để sống, mai rồi tính sau
Tìm nơi gần suối trồng rau
Vợ con ra biển thả câu, bắt hào

Một hôm săn bắn đồi cao
Thấy đàn quạ ở  nơi nào đến đây
Động người chúng vội bay ngay
Bỏ rơi một miếng quả này chưa quen
An Tiêm thấy vậy cầm xem
Vỏ xanh ruột đỏ, hạt đen xếp viền
Thấy thơm chàng nếm  thử liền
Vừa thanh vừa ngọt, người liền khỏe ra

Thu gom chàng đem về nhà
Phạt cây cuốc đất mà tra hạt vào
Thời gian chăm sóc  là bao
Dây lan xanh thắm, thân dào dạt hoa
Thế rồi cũng chẳng bao xa
Quả lăn long lóc như là lợn con
Bao nhiêu hy vọng mỏi mòn
Bây giờ đền đáp, vợ con vui mừng
Một hôm bầy quạ trong rừng
Lại về ríu rít trên từng luống cây
Chàng nghe chạy vội ra ngay
Quạ bay, quả vỡ ruột bày đỏ tươi
Biết là quả đã chín rồi
Vợ chồng ra hái, cất nơi ăn dần
Thế rồi cứ vậy mỗi lần
Hái về lại bớt một phần thả trôi
Biển xanh thăm thẳm sóng dồi
Biết đâu quả lại dạt nơi đất liền
Thời gian sau, có đoàn thuyền
Ghé vào hoang đảo, quà, tiền đổi trao
Gặp người mừng tủi xôn xao
Bán mua hàng hoá, dồi dào như xưa
Làm nhà trú nắng tránh mưa
Cái ăn cái mặc, dư thừa cho năm

Đày ra hoang đảo xa xăm
Mà lòng vua vẫn thương thầm An Tiêm
Làm gì có phép thần tiên
Lấy gì sống nổi, ở miền hoang vu
Một ngày nhân buổi trung thu
Dân dâng quả lạ, mời vua thử dùng
Thơm ngon mát ngọt chưa từng
Vua  liền phán hỏi quà mừng nơi đâu
Quan quân kể lại đuôi, đầu
Quả nơi hoang đảo, vương hầu An Tiêm
Mừng vui ra lệnh đón liền
Quan quân cùng một đoàn thuyền ra khơi
An Tiêm nước mắt mừng rơi
 vợ  chồng thu xếp xa nơi gió ngàn
Đặt tên dưa hấu cao sang
Chuyển mang về tặng, họ hàng  xóm quê
Hạt mau thu nhặt đem về
Thế là cả nước có nghề trồng dưa.
Trải qua bao vụ nắng mưa
Vỏ ngày càng mỏng, ruột vừa ngọt thêm
Nhớ ơn người, đã đặt tên
 tích về dưa hấu lưu truyền đến nay.
2017


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét