Thứ Tư, 25 tháng 7, 2018

TĨNH LẶNG ĐỒNG QUÊ


TĨNH LẶNG ĐỒNG QUÊ

Tán văn

                Đã lâu lắm rồi chắc cũng hơn bốn mươi năm, hôm nay có dịp về quê tôi bách bộ trên con đường cao tốc đang mở, mềm mại như một dải lụa vắt qua cánh đồng làng. Chiều vào thu gió heo may nhè nhẹ, những ruộng lúa ngả màu vàng đang vào mùa thu hoạch, hoàng hôn tím dần. Mắt tôi hơi cay cay vì mùi khói rơm, xen lẫn mùi nồng nồng của đất nhưng dễ chịu vô cùng
         Thả hồn trong những suy tư, bỗng ký ức xa xưa lại ùa về, cũng trên cánh đồng này bọn trẻ chúng tôi nô đùa chạy nhảy, vào mùa gặt thì mót thóc, rồi theo bố mẹ ra đồng hái đỗ, nhổ lạc. Nơi đây năm xưa là khu trồng đỗ lạc, vào cuối năm những ruộng lạc ngả màu vàng nhổ lên những chùm củ chi chít, tôi  thích nhất món khoai lang luộc ăn với lạc sống, sao vừa ngọt vừa bùi, tuyệt vời đến thế. Rồi những ngày mưa giông bọn trẻ cởi trần bắt cá rạch, những con rô gặp nước mừng rỡ giương vây và nhảy lên các bờ cỏ. Hạt mưa dàn dạt như kim châm vào thân thể nhưng vẫn ham bởi giỏ cá nặng ngang lưng.
       Rồi những trưa hè trời nắng như đổ lửa, cua cá sao mà nhiều thế, bởi lúc đó chưa có thuốc trừ sâu, diệt cỏ như bây giờ. Khi nước nóng cua ngôm lên thân lúa chỉ việc bắt cho vào giỏ, cá trạch thi nhau chui vào hang nhỏ ven bờ tìm chỗ mát , chỉ cần hứng rổ ngoài miệng rồi lấy tay moi ra thì đủ nấu một nồi riêu. Mùa đông nước cạn những vũng còn thâm màu đất,  trạch dồn về mọi người mang cuốc ra cuốc những con trạch to mập vàng óng đang ẩn mình dưới lớp đất bùn ngoe ngẩy. Mang về om với củ chuối thì ngon tuyệt.
     Nhà tôi có cây khế chua không biết trồng từ bao giờ thân mốc mác nhưng quả trĩu cành, mỗi mùa cá cả xóm đến mua hoặc xin về nấu. Bây giờ nhớ tới nồi cá kho với khế ngày ấy, nhất là hầm trấu nhừ hết cả xương ngon hết chê. Cá kho làng Vũ Đại bây giờ cũng chưa chắc đã bằng, sức trẻ như bọn tôi lúc bấy giờ ăn không biết no mẹ tôi thường bảo:” có cá đổ vạ cho cơm”
    Trước mặt là khu đồng Sổ, ngày còn chiến tranh phá hoại là trận địa pháo phòng không 57 ly, chúng tôi chăn trâu thường hay rẽ vào nghe mấy chú bộ đội kể chuyện chiến đấu, rồi ước mơ lúc nào đó mình cũng sẽ là bộ đội. Gần đấy là khu chùa Dừa nơi chôn dấu các téc xăng dầu phục vụ cho bộ đội nhưng dấu vết giờ này không còn mà đã là nơi mở rộng nghĩa trang của thôn. Nhớ những đêm trăng cùng thanh niên làng kết hợp với dân công về đi đắp ụ tên lửa, ụ pháo thật là vui, xe chở các kiện máy móc hàng hóa đi sơ tán rải khắp ven đường mà không ai lấy, tất cả đều ý thức vì tiền tuyến.
       Bỗng nghe tiếng rào rào của đàn vịt đẻ nhà ai đang tìm về chuồng. Đúng rồi đây là ao Láng Làng, sao bây giờ nhỏ và nông vậy. Ngày ở nhà chúng tôi thường lặn ngụp dận trai sơ cá, nước lớn mênh mông nhất là vào mùa mưa. Và cũng sườn đê này chúng tôi thường chơi trò trọi gà bằng những cây cỏ gà, được thua cãi nhau nghĩ mà vui
Bỗng có tiếng cắt ngang của mấy bà đạp xe thể dục
Thơ thẩn gì đấy ông thẩn thơ ơi( Bởi có chút thơ văn nên các bà ấy gọi tôi là ông thơ thẩn, thẩn thơ)
Rồi từ đáy lòng tôi thốt ra mấy câu thơ:

“ Cánh diều ai thả trên đê
Véo von tiếng sáo, làng quê thanh bình
Tiên -Nha mảnh đất nghĩa tình
Chẳng vơi nỗi nhớ,bóng hình làng tôi.”

Ấy thế mà đã gần nửa thế kỷ trôi qua, hôm nay tôi mới được đắm chìm tận hưởng trong cái không khí trong lành và tĩnh lặng của  đồng quê.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét