ỐNG SIRO
Ký
3h chiều ngày 20-11-1973 nhận được lệnh của ban chỉ huy tiểu đoàn, đi trinh sát, bám theo trung đoàn xe tăng thuộc sư đoàn 18 của địch đang hành quân từ thị xã Xuân lộc về Long khánh trên đường 20
Tôi trung đội trưởng cùng 2 chiến sĩ (trung đội trinh sát của tiểu đoàn 1 – Trung đoàn 4 trực thuộc quân khu miền đông nam bộ) chuẩn bị súng đạn, ống nhòm, địa bàn, máy thông tin cấp tốc ra chốt.
Qua mấy ngôi nhà tranh nhỏ của những người dân bất hợp pháp bỏ trống, chắc là do địch càn đã chuyển đi nơi khác, trong nhà không có thứ gì. Trên mặt chõng tre đầy bụi có hộp giấy bóc dở, bên ngoài có hình hoa quả, trong là những ống tiêm to như ngón tay màu đỏ, đập vỡ có mùi thơm biết là siro nguyên chất để pha nước uống, tiện tay tôi cho mấy ống vào túi áo ngực.
Đường 20 đoạn này thuộc chi khu Đất Đỏ, hai bên là những lô cao su được trồng từ thời Pháp, mép đường vào tới lô cao su khoảng 200m là bãi trống và rừng cây lúp xúp nhưng có thể ngụy trang, đối phương rất khó phát hiện.
Chúng tôi tìm nơi có cây cổ thụ to khuất sâu trong bìa rừng thay nhau trèo lên quan sát. Đến 5 giờ chiều thì nghe tiếng động cơ to dần và một đoàn xe xuất hiện, đi đầu có hai chiếc GMC chở lính theo sau khoảng hơn chục chiếc xe tăng M48, phía đuôi lại 1 chiếc GMC bọc hậu, đúng như trinh sát kỹ thuật trung đoàn đã báo, đến địa phận xã Phước Lai chúng dừng lại và tản ra hai bên đường đóng quân để chuẩn bị cho trận càn ngày mai. Lúc này trời đã xẩm tối, thời tiết cuối năm sương mù buông phủ, trước mắt chỉ lờ mờ những lùm cây. Tôi liên tục điện về chỉ huy sở, và được lệnh tiếp tục bám địch. Lúc này ở hậu cứ tiểu đoàn đã triệu tập cuộc họp cấp tốc và lên kế hoạch tập kích, gồm 3 đại đội bộ binh và 1 đại đội cối 81 tăng cường nếu không có gì thay đổi giờ G xuất phát.
Nhận lệnh chúng tôi ra đón và dẫn đơn vị vào khu vực tác chiến. Tôi dẫn mũi chủ công còn hai chiến sĩ Trần Chén, Nguyễn Thành ( người quê Ý Yên Nam Hà) dẫn đường hai mũi bên
Đêm tĩnh lặng và tối đen, ba mũi tiến dần áp sát địch, mũi tôi đi chạm vào dây bảo vệ, đèn dù bật sáng. Phát hiện có Việt cộng đạn 12,8 ly từ xe tăng bắn chéo cánh sẻ qua chúng tôi và la hét inh ỏi, tôi ngã sấp xuống mô đất thấy nhói và lành lạnh phần ngực. Trong ánh sáng đèn dù thấy ngực mình ướt và màu đỏ loang ra ngoài áo, các chiến sỹ đi cùng cho là tôi bị thương nặng và tôi cũng tưởng vậy, mọi người truyền nhau cho y tá và cáng thương bò lên để đưa tôi lại phía sau. Qua mấy giây trấn tĩnh thấy mùi thơm bốc lên, thì ra khi tôi ngã mấy ống Siro đỏ hồi chiều bị vỡ. Lúc này đèn dù bật sáng chúng tôi đã nhìn thấy những chiếc xe ẩn trong lùm cây xối xả nhả đạn
Mục tiêu đã rõ ràng, 2 cánh bên cùng áp sát, Cối 81 và B40, B41 nhằm thẳng mục tiêu phát hỏa. Những ánh chớp xanh lẹt chói lòa sau đó là các quầng lửa bùng lên dữ dội chùm kín những chiếc xe tăng. Hai xe GMC cùng một số tăng còn lại gầm rú nhao lên quốc lộ rồi chạy về phía Long Khánh. Thừa thắng quân ta đang truy kích thì được lệnh trung đoàn toàn quân rút ngay vì sau ít phút nữa địch sẽ cho pháo binh hủy diệt trận địa. Về đến căn cứ đã 4 giờ sáng, ăn vội gói mỳ ăn liền, mặc cho quần áo chân tay lấm lem rồi lăn ra ngủ.
Chiều hôm sau tôi và các cán bộ chủ chốt đại đội và trung đội trực thuộc, tập trung ở tiểu đoàn bộ họp rút kinh nghiệm trận đánh
Tiểu đoàn trưởng Hùng Nhướng ( Anh tên là Hùng người miền Tây có tật hay nháy mắt nên có biệt danh là Hùng nhướng) đánh giá và biểu dương thắng lợi trận đánh, ta bắn cháy 1 xe GMC và 4 chiếc xe tăng 2 chiếc bị thương, xóa sổ một trung đội bộ binh (Theo nguồn tin của phía bên VNCH và đài BBC) đồng thời bẻ gẫy cuộc hành quân càn quét của địch. Còn phía ta hy sinh 3 bị thương 5 nhưng trong đó có trung đội trưởng trinh sát Đỗ Trọng Kim bị thương vào ngực máu chảy đầy áo nhưng vẫn anh dũng chiến đấu, mọi người quay lại nhìn tôi rồi bật tiếng cười vang bởi tôi vẫn đang mặc chiếc áo loang đỏ màu Siro.
ĐTK
Tôi trung đội trưởng cùng 2 chiến sĩ (trung đội trinh sát của tiểu đoàn 1 – Trung đoàn 4 trực thuộc quân khu miền đông nam bộ) chuẩn bị súng đạn, ống nhòm, địa bàn, máy thông tin cấp tốc ra chốt.
Qua mấy ngôi nhà tranh nhỏ của những người dân bất hợp pháp bỏ trống, chắc là do địch càn đã chuyển đi nơi khác, trong nhà không có thứ gì. Trên mặt chõng tre đầy bụi có hộp giấy bóc dở, bên ngoài có hình hoa quả, trong là những ống tiêm to như ngón tay màu đỏ, đập vỡ có mùi thơm biết là siro nguyên chất để pha nước uống, tiện tay tôi cho mấy ống vào túi áo ngực.
Đường 20 đoạn này thuộc chi khu Đất Đỏ, hai bên là những lô cao su được trồng từ thời Pháp, mép đường vào tới lô cao su khoảng 200m là bãi trống và rừng cây lúp xúp nhưng có thể ngụy trang, đối phương rất khó phát hiện.
Chúng tôi tìm nơi có cây cổ thụ to khuất sâu trong bìa rừng thay nhau trèo lên quan sát. Đến 5 giờ chiều thì nghe tiếng động cơ to dần và một đoàn xe xuất hiện, đi đầu có hai chiếc GMC chở lính theo sau khoảng hơn chục chiếc xe tăng M48, phía đuôi lại 1 chiếc GMC bọc hậu, đúng như trinh sát kỹ thuật trung đoàn đã báo, đến địa phận xã Phước Lai chúng dừng lại và tản ra hai bên đường đóng quân để chuẩn bị cho trận càn ngày mai. Lúc này trời đã xẩm tối, thời tiết cuối năm sương mù buông phủ, trước mắt chỉ lờ mờ những lùm cây. Tôi liên tục điện về chỉ huy sở, và được lệnh tiếp tục bám địch. Lúc này ở hậu cứ tiểu đoàn đã triệu tập cuộc họp cấp tốc và lên kế hoạch tập kích, gồm 3 đại đội bộ binh và 1 đại đội cối 81 tăng cường nếu không có gì thay đổi giờ G xuất phát.
Nhận lệnh chúng tôi ra đón và dẫn đơn vị vào khu vực tác chiến. Tôi dẫn mũi chủ công còn hai chiến sĩ Trần Chén, Nguyễn Thành ( người quê Ý Yên Nam Hà) dẫn đường hai mũi bên
Đêm tĩnh lặng và tối đen, ba mũi tiến dần áp sát địch, mũi tôi đi chạm vào dây bảo vệ, đèn dù bật sáng. Phát hiện có Việt cộng đạn 12,8 ly từ xe tăng bắn chéo cánh sẻ qua chúng tôi và la hét inh ỏi, tôi ngã sấp xuống mô đất thấy nhói và lành lạnh phần ngực. Trong ánh sáng đèn dù thấy ngực mình ướt và màu đỏ loang ra ngoài áo, các chiến sỹ đi cùng cho là tôi bị thương nặng và tôi cũng tưởng vậy, mọi người truyền nhau cho y tá và cáng thương bò lên để đưa tôi lại phía sau. Qua mấy giây trấn tĩnh thấy mùi thơm bốc lên, thì ra khi tôi ngã mấy ống Siro đỏ hồi chiều bị vỡ. Lúc này đèn dù bật sáng chúng tôi đã nhìn thấy những chiếc xe ẩn trong lùm cây xối xả nhả đạn
Mục tiêu đã rõ ràng, 2 cánh bên cùng áp sát, Cối 81 và B40, B41 nhằm thẳng mục tiêu phát hỏa. Những ánh chớp xanh lẹt chói lòa sau đó là các quầng lửa bùng lên dữ dội chùm kín những chiếc xe tăng. Hai xe GMC cùng một số tăng còn lại gầm rú nhao lên quốc lộ rồi chạy về phía Long Khánh. Thừa thắng quân ta đang truy kích thì được lệnh trung đoàn toàn quân rút ngay vì sau ít phút nữa địch sẽ cho pháo binh hủy diệt trận địa. Về đến căn cứ đã 4 giờ sáng, ăn vội gói mỳ ăn liền, mặc cho quần áo chân tay lấm lem rồi lăn ra ngủ.
Chiều hôm sau tôi và các cán bộ chủ chốt đại đội và trung đội trực thuộc, tập trung ở tiểu đoàn bộ họp rút kinh nghiệm trận đánh
Tiểu đoàn trưởng Hùng Nhướng ( Anh tên là Hùng người miền Tây có tật hay nháy mắt nên có biệt danh là Hùng nhướng) đánh giá và biểu dương thắng lợi trận đánh, ta bắn cháy 1 xe GMC và 4 chiếc xe tăng 2 chiếc bị thương, xóa sổ một trung đội bộ binh (Theo nguồn tin của phía bên VNCH và đài BBC) đồng thời bẻ gẫy cuộc hành quân càn quét của địch. Còn phía ta hy sinh 3 bị thương 5 nhưng trong đó có trung đội trưởng trinh sát Đỗ Trọng Kim bị thương vào ngực máu chảy đầy áo nhưng vẫn anh dũng chiến đấu, mọi người quay lại nhìn tôi rồi bật tiếng cười vang bởi tôi vẫn đang mặc chiếc áo loang đỏ màu Siro.
ĐTK
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét