SỰ TÍCH CON LỢN
( Rút từ tập thơ CỔ TÍCH & LỊCH SỬ VIỆT NAM)
Chuyện rằng ở một làng kia
Vợ chồng nhà nọ ở rìa bến sông
Ngày đêm bạn với ruộng đồng
Cần cù chịu khó của đông thóc đầy
Ruộng thì dăm mẫu cấy cày
Gà bò trâu lợn nuôi đầy sân sau
Nhà xây, gốc mít hàng cau
Người ăn kẻ ở, bên nhau thuận hoà
Nghĩ gần rồi lại nghĩ xa
Con cái hiếm muộn, của mà làm chi
Một hôm chồng, vợ thầm thì
Góp gom tiền bạc mang đi cứu bần
Lại còn xây miếu thờ thần
Ngày đêm hương khói thành tâm nguyện cầu
Lòng thành bay tới cửu lầu
Ngọc Hoàng phán hỏi? ở đâu việc gì
Các thần cai quản một khi
Hạ giới có việc hãy thì tâu lên
Thần cai quản bước lên trên
Thưa rằng: “ Nhà ấy có tên sổ này
hiền lành nhân hậu lắm thay
làm ăn chịu khó, số rày không con
ngày đêm trông ngóng mỏi mòn
cầu xin thần phật đứa con cậy nhờ”
Ngọc Hoàng: “Không thể làm ngơ
ban con trai để phụng thờ mai sau
các thần nghe lệnh làm mau
về ngay hạ giới cho đầu thai ngay”
Vợ chồng mong ngóng từng ngày
Lộc xanh, nụ biếc, cũng ngày khai hoa
Con trai trắng trẻo như ngà
Khôi ngô tuấn tú, như là thần tiên
Ông bà hương khói tạ thiên
Đặt con tên Hợi, không quên ơn trời
Mừng vui nét mặt rạng ngời
Lo con ăn mặc, tìm thày dạy nho
Nhưng con chẳng chịu học cho
Hết ăn lại ngủ, nằm co mặc đời
Lớn lên bé Hợi càng lười
Không làm, cũng chẳng nghe lời mẹ cha
Đến ngày mẹ sắp lìa xa
Thương con bà hỏi con là cần chi
Xuống nơi âm phủ tức thì
Mẹ ngày cầu khẩn độ trì cho con
Hợi rằng: “Nguyện vọng cỏn con
Cả ngày được ngủ, lại còn người chăm
không làm mà vẫn có ăn
không ai phiền toái, quanh năm an nhàn”
Đám ma hương khói vừa tàn
Vì con, ông lão vội sang miếu đền
Cùng bao lễ vật dâng lên
Cúi xin thần thánh chớ quên lời cầu
Các ngài nay ở nơi đâu
Thấu tình thương cảm muôn tâu về trời
Ngọc Hoàng suy nghĩ đầy vơi
An nhàn sung sướng, ta thời ban ngay
Nhưng còn có một việc này
Bắt người hầu hạ, ta nay không đành
Thương vì ông lão hiền lành
Tận tâm thờ thánh ta giành ban cho:
“Hóa thành kiếp lợn ăn no
suốt ngày nằm ngủ chẳng lo làm gì
nhưng mà đoản thọ một khi
chính người nuôi nó, họ thì ra tay”
Thần cai quản định tâu bày
Ngọc Hoàng phẩy áo vào ngay, bãi chầu
Lên trời mới chẳng bao lâu
Thần về hạ giới, người đâu có còn
Cha con Hợi đã khuất non
Nhà nào cũng thấy nuôi con vật này
Bốn chân, thân béo hiền thay
Ăn no lại ngủ, chẳng hay làm gì
Dân gian lưu lại tức thì
Hợi là kiếp lợn, toại vì ước mong.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét