Bài 3
Một hôm có anh hàng dầu
Hớt hơ hớt hải giập đầu xin thưa
Chợ phiên mới buổi non trưa
Khách đông hàng bán cũng vừa gần xong
Bỗng nhìên giật thót trong lòng
Bạc vừa bán được đi tong lúc nào
Nghĩ lại không hiểu làm sao
Thoáng nghi lúc ấy xán vào lân la
Lão mù! chỉ có ông ta
Cũng vì mải bán, cho qua chẳng ngờ
Túi không hoảng hốt, bấy giờ
Gửi hàng, giữa chợ ngẩn ngơ đi tìm
Đây rồi, thấy lão ăn xin
Lựa lời nói nhỏ báo tin mất tiền
lão ta liến thoắng cãi liền:
“Mắt không nhìn được biết tiền để đâu”
Xát xô cãi cọ lúc lâu
Cai tuần trông thấy bắt hầu lên quan
Khoa Đăng ngồi giữa án bàn
Nghe khai rành rọt rồi ban ý này
Lão mù mau hãy vào đây
Khám người xem túi tiền này có không
Thưa quan: “Tôi có ít đồng
là tiền đi chợ chứ không của người”
Quan liền dịu giọng mỉm cười:
“Từ từ rồi sẽ có người chứng cho “
Lính đâu múc chậu nước to
Tiền này hãy bỏ, hãy cho hết vào
Bỗng nhiên mặt nước váng xao
Vết dầu loang đỏ, trước bao mắt nhìn
Lão mù giờ phải lặng im
Cúi đầu nhận tội, bạc xin trả liền
Chưa xong ngài lại phán thêm:
“Ngươi mù mà lại biết tiền trong bao
nói mau ngươi giả mù sao
nếu không khai thật, ta nào cho qua”
Liền sai tuần dịch sai nha
Đánh cho phải mở mắt ra mới tường
Lúc đầu còn cãi còn ương
Ba roi lăn vội, công đường xin tha
Vậy là mắt đã mở ra
Đúng lời quan đã phán ra thật tài.
ĐTK
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét