Thứ Hai, 12 tháng 8, 2019

CHUYỆN TÌNH TRƯƠNG CHI



Mối tình ngày ấy đã lâu
Ghi vào trang sử dãi dầu tâm can
Người thì lá ngọc cành vàng
Người thì nghèo khó đoạn tràng xót xa
Cũng là câu chuyện đã qua
Mỗi khi đọc lại như là mới đây
Thời Hùng Vương ở xứ này
Có quan tể tướng cung rầy bến sông
Người ăn kẻ ở rất đông
Mỵ Nương, con gái chưa chồng cấm cung
Người đâu xinh đẹp lạ lùng
Hoa ghen sắc thắm, da trùng tuyết rơi
Cầm kỳ thi họa tuyệt vời
Bao nhà quyền quý khắp nơi tìm về

Ngày ấy làng ở ven đê
Chàng Trương Chi trẻ, làm nghề lưới sông
Lênh đênh sóng nước mênh mông
Vi vu tiếng sáo trăng lồng bóng soi
Điệu hò khoan nhặt đầy vơi
Lúc gần gang tấc, lúc vời vợi xa
Cung trầm day dứt chia xa
Cung thanh thổn thức, như là mưa ngâu
Thương con thuyền nhỏ sông sâu
Mị Nương ngày vẫn lên lầu dõi theo 
Thuyền tình ai đã nhổ neo
Chỉ nghe tiếng hát mà gieo lửa lòng
Chiều chiều tựa cửa bên song
Đợi chờ xao xuyến ước mong gặp chàng

Một ngày xuân cũng sắp sang
Lá vàng bớt rụng, sẽ sàng vào đông
Trương Chi tạm vắng khúc sông
Lên bờ làm ruộng chờ đông qua ngày
Mỵ Nương vắng tiếng buồn thay
Sinh ra sầu não tháng ngày ngẩn ngơ
Sống trong mộng tưởng vẩn vơ
Không ăn, không ngủ thẫn thờ, đêm thâu
Bao nhiêu thày thuốc vào chầu
Kê đơn bắt mạch, bệnh lâu không lùi
Chẳng rằng, chẳng nói nửa lời
Hỏi dò thị nữ, chắc thời tương tư
Lương y bàn với thái sư
Mời Trương Chi đến, tiểu thư thỏa lòng
Mỵ Nương khát nỗi chờ trông
Nghe chàng sắc thuốc hát trong cung vàng
Niềm vui phấn khởi mênh mang
Nàng nhanh khỏi bệnh truyền chàng vào thăm
Ngờ đâu oan trái tình thâm
Vừa nhìn thấy mặt tối tăm, mày ngài
Mỵ Nương lạnh nhạt phôi phai
Trương Chi người xấu như loài quỷ ma
Nàng liền cho gọi sai nha
Cám ơn, thu xếp tiễn ra khỏi lầu
Trương Chi buồn tủi khổ sầu
Trong tâm chàng đã từ lâu yêu thầm
Biết rằng tầm chẳng xứng tầm
Con đò xưa lại lũi lầm dọc ngang
Chông chênh dòng nước mênh mang
Lời ca đứt ruột vọng vang thành lầu
“Kiếp này đã dở dang nhau
Hẹn sang kiếp khác duyên sau lại thành”
Tương tư héo lá, khô cành
Than thân trách phận, mong manh theo dòng
Trách đời vận số long đong
Giận mình gieo xuống đáy sông một ngày
Hồn chàng theo sóng lắt lay
Hóa thân cây gỗ đêm ngày lênh đênh
Dân thôn vớt được gỗ lành
Liền cho mang vội vào thành hiến dâng
Thừa tướng mời gọi nghệ nhân
Tiện thành chén quý, sinh thân tặng nàng
Mỵ nương thấy đẹp ngỡ ngàng
Rót trà, đáy chén thuyền chàng hiện ra
Ngọt ngào giọng hát vọng xa
Như than như trách như là oán ai
Tuyền đài day dứt chưa phai
Mị nương bật khóc thương ai, hận mình
Giọt châu rơi xuống chén xinh
Chén cùng nước mắt thình lình tan ra
Chuyện tình oan trái xót xa
Người xưa lưu lại, có là ngàn năm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét