Thứ Sáu, 30 tháng 8, 2019

VỀ LẠI CÔN SƠN




Hàng trăm năm nơi đây thủa ấy
Sử ghi nhiều đã mấy ai hay
Tiếng lành theo gió xa bay
Người xưa cảnh cũ đất này linh thiêng
Gió bấc nhẹ ngàn thông mờ ảo
Bậc đá lên chao đảo bước chân
Quanh quanh dòng suối trong ngần
Côn Sơn Tự đó vẫn phần hoang sơ
Thiên Phúc cổ rêu phong mái cũ
Tổ Huyền Quang tháp chủ truyền xưa
Trải qua bao thủa nắng mưa
Trúc Lâm Phật pháp lưu thừa sử xanh
Rừng núi biếc miên man một dải
Thanh Hư Động hoang hoải hương đưa
Lệ Chi Viên truyện năm xưa
Tiền nhân để lại vẫn chưa nhạt nhòa
Lục Đầu Giang nước dâng trắng xóa
Vui thuyền ai đánh cá ven sông
Vi vu gió hát trên đồng
Lúa xanh kín trải mênh mông cánh cò
Đây Kiếp Bạc cờ bay rợp lối
Tích đền Trần vang vọng uy danh
Cột xưa rêu cũ phủ thành
Hiên ngang sừng sững bức tranh muôn đời
Hoa mơ nở trắng, bờ suối nhỏ
trái thông nâu, buông ngõ đá mòn
Phượng Hoàng dốc thẳm sườn non
Bài thất trảm sớ như còn đâu đây
Mưa dịu nhẹ lây phây buông tỏa
Làm phớt hồng trên má em tôi
Hoa đào rực đỏ làn môi
Mùa xuân vạn vật sinh sôi đang về.
20-2-2019

Thứ Hai, 19 tháng 8, 2019

MỪNG TÂN GIA


Ngày vui không biết nói gì
Vài câu lục bát cha thì tặng con.

MỪNG TÂN GIA
( Của con trai và con dâu )

Năm năm về trước thăm con
Chung cư Kim Lũ* mới còn mùi sơn
Chen chân thang máy gạch trơn
Tầng ba tư (34) rộng chập chờn đèn hoa
Đổi đời cuộc sống vươn xa
Phòng ăn, phòng ngủ cùng là vệ sinh
Hai bên bố mẹ chung tình
Giúp con khởi bước bình minh cuộc đời
Giã từ nhà trọ một thời
An cư lạc nghiệp thảnh thơi việc làm

Hôm nay con bước sang trang
Chuyển nhà mặt đất, mơ màng ước ao
Bốn tầng độc lập vươn cao
Anh em cha mẹ, vui nào vui hơn
Không còn xa cách cô đơn
Giang Biên*gần giũ, sớm hôm bạn bè
Môi trường thông thoáng nhà hè
Sân chơi, lớp học chợ kề bước chân
Rồi đây vất vả bao lần
Chung tay phấn đấu, chuyên cần nhé con
Ở đời đâu dễ vuông tròn
Nợ nần dần trả đá mòn, nước vơi

Ông bà nội ngoại ghé chơi
Mừng con, mừng cháu vài lời chung vui.
Đỗ Trọng Kim.  24-8-2019

* Chung cư Kim Văn Kim Lũ thuộc quận Hoàng mai Hà Nội
* Giang Biên thuộc quận Long Biên Hà nội

AN NGHĨA ĐẠI VƯƠNG -NGUYỄN CHẾ NGHĨA


Cứ đến ngày 26- 28 tháng 8 âm lich hàng năm. Cả xứ Gia Lộc gồm các thôn Cuối, Bung, Đức Đại, Phương Điếm, và Tiên Nha (Nay gọi là làng Ngà ) tưng bừng mở lễ hội Đình để tri ân và tưởng nhớ người anh hùng dân tộc Nguyễn chế Nghĩa 
Cụ Nguyễn chế Nghĩa được sinh ra tại làng Cối Xuyên thuộc thị trấn Gia lộc, cụ là một vị tướng giỏi văn võ kiêm toàn. Dưới sự chỉ huy của Quốc công tiết chế Trần Hưng Đạo. cùng với các tướng Phạm Ngũ Lão, Trần Nhật Duật góp phần 3 lần đánh thắng quân Nguyên Mông, giữ yên bờ cõi, 
... Do có nhiều công lao to lớn, cụ được vua Trần phong tước "Nghĩa Công Xuyên " và gả con gái yêu là công chúa Nguyệt Hoa . Cụ Nguyễn Chế Nghĩa từng được giữ nhiều trọng trách: Nghiệp võ đã từng giữ chức Thái úy; nghiệp văn đến chức Lễ bộ Thượng thư. Khi tuổi cao, về nghỉ ở quê Cối Xuyên, Cụ sống cuộc đời bình dị, lập chợ Cuối để dân giao thương và lập giáo trường để rèn dân binh. 
Bình sinh, Cụ Nguyễn Chế Nghĩa là người thẳng thắn, không khoan nhượng với bọn nhũng nhiễu hại dân. Có thể vì vậy mà Cụ bị bọn xu nịnh hãm hại. Một lần, dự triều hội dâng kế giữ nước an dân, ngày 28-8 âm lịch (1341) trên đường về Cối Xuyên, Cụ bị ám hại và mất ở quán Ninh Kiều - Kiêu Kỵ (Gia Lâm).
Phần mộ của Cụ hiện nay đang được thờ cúng tại thôn Cuối thuộc Thị Trấn Gia Lộc- Hải Dương

Truyện xưa lưu lại thời Trần
Ghi vào trang sử mấy vần thơ xưa
Cối Xuyên-một thủa nắng mưa
Gia Lộc là huyện tỉnh là Hải Dương
Có Nguyễn Chế Nghĩa Đại Vương
Mười ba tuổi đã giáo thương luyện tài
Văn chương có một không hai
Ơn Vua đền nước trổ tài trung quân
Dưới trướng Ngũ Lão tướng quân
Theo Trần Hưng Đạo bao lần lập công
Thiên văn, binh pháp tinh thông
Năm mười chín tuổi, tiên phong ấn hầu 
Lạng Sơn núi cả sông sâu
Trấn thủ, sơn cước địa đầu mênh mông
Chi lăng ải, Bạch Đằng sông
Quân nguyên khiếp vía chiến công lẫy lừng
Vua sai đi sứ đã từng
Ba lần đất giặc, sáng bừng nghĩa nhân
Vua ban: Khổng Bắc tướng quân
Một lòng trung nghĩa thương dân quê nghèo
Làm đường lập ấp dân theo
Mở chợ Cuối để dân nghèo bán buôn
Làm ăn cái gốc ngọn nguồn 
Nông nghiệp phát triền, đồn điền, bến sông
Dạy dân nghề phụ vun trồng
Tằm tơ Kiêu Kỵ đê sông vững vàng
Công danh bổng lộc chẳng màng
Vua ban Thái úy chức sang hơn người
Chiến công hiển hách sáng ngời
Nghĩa Công Xuyên, tước một thời vinh quang
Tin vui bay khắp xóm làng
Kinh Đô – Kiêu Kỵ, họ hàng Cối Xuyên
Bước chân in dấu mọi miền
Thanh danh vang dội, uy quyền oai phong
Vua Trần yêu quý trong lòng
Ban duyên Phò mã, đẹp trong tình người
Nguyệt Hoa công chúa xinh tươi
Chế Nghĩa dũng tướng, xứng người hoàng gia 
Trai tài gái sắc một nhà
Ơn vua, yêu nước, thuận hòa triều trung
Nghĩa nhân đức độ khôn cùng
Bốn đời vua vẫn, tôi trung một lòng
Quên thân vì những ước mong
Thái bình dân nước, ngoài trong đủ đầy
Quan trường gió lớn đen mây
Dụ Tông vua mới cùng bầy ăn chơi
Hoang dâm, sa đọa một thời 
Nghe lũ xu lịnh che trời hại dân
Lập mưu giết hại trung thần
Lộng hành bè phái làm điều bất nhân
Cụ Nguyễn chẳng quản thiệt thân
Khuyên ngăn, can gián bước chân sa đà
Lời ngay vua chẳng nghe ra
Tấm lòng trung nghĩa, thật là xót xa
Đành xin cáo quan về nhà 
Điền viên vui thú tuổi già cùng dân
Ở Đất Kiêu Kỵ- Gia lâm
Mở trường dạy võ, thành tâm giữ mình
Thê tử một dạ trung trinh
Không ham điện ngọc cung đình về quê
Cối Xuyên, Kiêu Kỵ đi về
Họ hàng, con cháu bốn bề thảnh thơi
Vẫn không tránh được mệnh trời
Một ngày Kiêu Kỵ đầu rơi,máu đào
U mê, Vua ở trên cao
Nghe quân phản nghịch, lâm vào án oan
Dựng chuyện: “ dạy võ mưu toan
Kết bè, phản quốc với vàn tội danh”
Vua sai vệ sĩ trong thành
Giả là bọn cướp, bức tranh tương tàn
Đau thương bao nỗi ngập tràn
Nguyệt Hoa công chúa lập đàn thờ vong
Thương chồng chinh chiến long đong
Khóc than phận bạc, mà lòng chẳng vơi
Cũng không thiết sống ở đời
Theo chồng, bà đã về nơi suối vàng
Thu qua, đông cũng vừa sang
Hội Xuyên ,Kiêu Kỵ ngập tràn khăn tang
Phù du, cung cấm bạc vàng
Tấm gương tiết nghĩa, tiếng vang triều đình
Con Trai Sùng Phúc thông minh
Khôi ngô tuấn tú bóng hình mẹ cha
Vua ban Hoàng tử, Hoàng gia
Phong quan tiến chức để mà trấn an
Qua bao gió biển mưa ngàn
Triều đình rũa nát dạ càng buồn thay
Chùa, am hương khói hàng ngày
Nam mô cầu nguyện ơn dày mẹ cha
Cáo quan xin nghỉ về nhà
Xây chùa Sùng Phúc, để mà thiện tu*

Trải qua kiếp nạn đòn thù
Hai cụ yên nghỉ ngàn thu quê nhà
Vĩnh dụ, Phương Điếm, Tiên Nha
Hội Xuyên, Bung, Đại, nhà nhà hương hoa
Hai tám tháng tám lịch ta
Nhân dân cả nước gần xa hướng về
Thành Hoàng của mọi miền quê
Gần ngàn năm vẫn không hề xa xôi
Nén hương oan khuất cụ ơi
Đại Vương, An Nghĩa một đời vì dân
Sắc phong như một vị Thần
Tấm gương trung hiếu, toàn dân phụng thờ.

Thứ Năm, 15 tháng 8, 2019

SỰ TÍCH MƯA NGÂU


Chuyện rằng sự tích mưa ngâu
Ngưu Lang thân phận, giữ trâu nhà trời
Chức Nữ xinh đẹp tuyệt vời
Nàng là tiên nữ ở nơi cung tuyền
Ngày vui dạo bước vườn tiên
Chợt nghe tiếng sáo, lòng liền tương tư
Ngưu Lang nhân hậu hiền từ
Gặp nàng Chức Nữ duyên từ trời sinh
Bỏ qua luật lệ cung đình
Hai người thề nguyện hết mình vì nhau
Ước gì trầu thắm duyên cau
Trăm năm hai đứa bạc đầu uyên ương
Một hôm tin đến thiên đường
Ngọc Hoàng cả giận, tình trường lìa xa
Mênh mông một dải Ngân Hà
Bờ Nam, Bờ Bắc, xót xa luật Trời
Ngàn năm chia cắt xa vời
Tình yêu cảm thấu tới nơi cung đình
Ngọc Hoàng, Vương mẫu thương tình
Xây cầu Ô Thước, luật hình ban mau
Xa xôi cách trở dãi dầu
Ngày bảy tháng bảy lên cầu gặp nhau
Hàn huyên than thở, thương sầu
Phút giây ngắn ngủi, hai đầu lại xa
Sụt sùi nước mắt nhạt nhòa
Rơi xuống hạ giới gọi là mưa ngâu.

SỬA CẦU Ô THƯỚC


Nghe đâu tiên giới sửa cầu 
Để cho Ô Thước hai đầu cách ngăn

Năm nay, tháng bảy giữa rằm 
Chang chang nắng cháy, ngâu dầm thấy đâu

Mong sao chóng sửa xong cầu
Bên nhau Ngưu, Chức, lệ sầu mừng rơi.
14-7-2019

Thứ Hai, 12 tháng 8, 2019

SỰ TÍCH HỒ GƯƠM


Xứ Thanh xưa có một người
Họ Lê tên Thận làm nghề lưới sông
Một hôm giữa buổi đêm đông
Một mình thả lưới mênh mông sóng dồi
Bỗng nhiên thấy lưới nặng trôi
Hai lần kéo được nhưng rồi vứt đi
Chỉ là thanh sắt đen xì
Lần ba cũng vậy Thận thì cầm xem
Gạt qua bùn đất lấm lem
Thấy thanh gươm quý, chàng đem về nhà
Bấy giờ đất nước can qua
Giặc Minh đô hộ nhà nhà điêu linh
Nhà nông mất ruộng bán mình
Tô cao thuế nặng dân tình lao đao
Nổi nên khắp chốn anh hào
Tụ quân khởi nghĩa, khác nào bão giông
Lê Thận từ bỏ nghề sông
Đi theo Lê Lợi lập công cứu nhà

Trên đường truy giặc chạy qua
Lê Lợi bỗng thấy ngọn đa bên đường
Có vầng sáng chiếu lạ thường
Liền cho dừng ngựa, tỏ tường lên xem
Thì ra một chiếc chuôi gươm
Bên ngoài nạm ngọc vẻ thường vật thiêng
Nhớ ngay lưỡi kiếm “Thuận thiên”
Mà do Lê Thận dâng lên hôm nào
Mang về vừa mới giáp vào
Bỗng liền như một, ai nào ngạc nhiên
Cho rằng trời đất linh thiêng
Đã ban gươm báu, chủ hiền Lam Sơn
Toàn quân nhuệ khí cao hơn
Từ Nam ra Bắc như cơn gió mùa
Giặc Minh càng chống càng thua
Lê Lợi thừa thắng xưng vua trị vì
Thăng Long giải phóng một khi
Mặt hồ Tả Vọng Người thì dạo chơi
Thuyền rồng khua nhẹ chèo bơi
Chiều thu xanh thẳm nắng rơi mặt hồ
Rùa vàng thấp thoáng nhấp nhô
Bơi theo dòng nước nhẹ xô mạn thuyền
Rùa thưa: thiên hạ bình yên
Bệ hạ hãy trả gươm thiêng Long thần
Lê Lợi trao kiếm tạ ân
Ngậm gươm rùa đã dần dần lặn sâu
Trên thuyền quan lại đến chầu
Vua ban chiếu chỉ: “ Sử đâu lưu truyền
đặt tên niên hiệu Thuận thiên
Còn hồ Tả Vọng đổi liền hồ Gươm” 
Sử xanh viết lại đôi chương
Ngày nay di tích hồ Gươm vẫn còn.

VỀ QUÊ


Hết tuần ta lại về quê
Mái nhà cấp bốn, tứ bề cây xanh
Bờ ao đón gió trong lành
Bát cơm vợ nấu dưa hành cá kho
Thảnh thơi đánh một bữa no
Ngon hơn cả buổi tiệc to thị thành.
10-8-19

ĐOÀN NHỮ HÀI

Phần lịch sử
Ghi trong quốc sử nước Nam
Anh hùng dân tộc, dân gian lưu truyền
Thời Trần ở đất Hội Xuyên
Trường Tân chính huyện, lộ miền Hồng Châu
Địa danh ngày ấy đã lâu
Nay là Gia lộc, tỉnh đầu Hải Dương
Cùng thời An Nghĩa đại vương
Nhữ Hài nổi tiếng bốn phương lẫy lừng
Tài cao học giỏi đã từng
Lên kinh đèn sách tuổi chừng thiếu niên
Mười tám tuổi, gặp cơ duyên
Không thi mà được phong liền làm quan

Truyện là: Hôm ấy Thượng Hoàng
Nhân Tông sa giá ghé sang kinh thành
Không may gặp dịp chẳng lành
Anh Tông mở tiệc chòng chành say sưa
Thượng Hoàng đến lúc non trưa
Ngắm nhìn cung điện cũng vừa nghỉ ngơi
Cung nhân dâng bữa thảnh thơi
Trong lòng Người thấy chẳng vơi nghi ngờ
Vua đâu không thấy hầu chờ
Liền cho truyền gọi, thưa: “ Giờ đang say”
Bực mình phủ dụ ban ngay:
“Về Thiên Trường đợi, sáng ngày điểm danh”

Cuối chiều vừa tỉnh giấc lành
Cận thần báo lại cả thành lo âu
Anh Tông hoảng hốt về chầu
Chẳng cần thị vệ, kiệu hầu đón đưa
Một mình phi ngựa trong mưa
Bên bờ sông Nhị cạnh chùa Phúc Tư
Gặp người tuổi trẻ dáng thư
Chú chăm đọc sách, mà như ngồi thiền
Vua trông thấy lạ gọi lên:
“Trẫm vì say rượu ngủ quên tội đày
Nếu người chữ tốt văn hay
Giúp ta thảo biểu dâng ngay bệ rồng:
Nhữ Hài một lúc viết xong
Người xem một lượt mà lòng tin yêu
Vua tôi xuống bến đò chiều
Dong buồm hướng thẳng Hoàng triều cho mau
Thiên Trường sáng sớm hôm
Nhữ Hài quỳ gối biểu mau đệ trình
Thượng Hoàng cả giận lặng thinh
Mặc cho mưa gió thình lình ngoài sân
Vì chủ đâu có quản thân
Sáng chiều, ướt sũng áo quần chẳng nan

Động lòng trắc ẩn lệnh ban
Cho ra nhận biểu, thở than thế nào
Anh Tông cũng được truyền vào
Thượng Hoàng: “ Lời biểu ngọt ngào lắm thay
chữ viết nhời nhẽ rất hay
rất hợp lòng trẫm, văn này do ai”
Thưa rằng: “ Thi tử Nhữ Hài”
Thượng Hoàng tâm đắc vội sai gọi vào
Nét ngài non nớt thanh tao
Mà văn thao lược khác nào trạng nguyên
Mến yêu vàng bạc thưởng liền
Phán rằng: “ bữa trước,ta phiền lắm thay
Con đông tài đức có đầy
Phế truất thay đổi, chẳng tày khó khăn
Nay ngươi tạ tội ăn năn
Ta tha thứ bởi lời văn biểu này”
Anh Tông vái lạy mừng thay
Cùng các quan lại, đêm ngày về kinh

Hôm sau diện kiến triều đình
Nhữ Hài đặc cách, đệ trình phong quan
Trung tán Ngự sử vua ban
Chức cao quyền trọng gián can bệ rồng
Sinh thân sống ở ruộng đồng
Không từng thi cử, cũng không tiền tài
Mang hàm quan lớn hơn ai
Cũng không tránh được, lời ngoài lời trong
Nhữ Hài biết rõ trong lòng
Hết mình công việc, chỉ mong thuận hòa
Làm quan trung thực, thật thà
Thanh liêm chính trực gần xa nể vì
Một lòng vì nước một khi
Trên ngày tín nhiệm, dưới thì nể nang
Ngoại giao trong nước ngoài bang
Việc công tận tụy, sửa sang luật triều
Chăm lo nông nghiệp đê điều
Công thương phát triển, hàng nhiều bán mua

Thăng quan chính sự, trung thừa
Được sai đi sứ gặp vua Chiêm Thành
Nhữ Hài hiểu rộng nghĩ nhanh
“Lạy vua Chiêm trước, chiếu dành truyền sau
vậy thì thể diện để đâu
mình thân nước lớn, cúi đầu tiểu bang”
Án cao ngài đứng quay ngang
Lạy chiếu như thể vua sang bên này
Vua Chiêm thấy việc không hay
Công bằng mà ngẫm cớ này chẳng sai.
Từ đây cho đến ngày mai
Sứ ta không phải vái dài vua Chiêm
Anh Tông khen ngợi thưởng liền
Phong thêm chức tước, tăng quyền cho ông
Việc triều trăm việc cậy trông
“Khu mật viện sự”, có công triều đình
Xuất thân là một nho sinh
Có tài biện bác, thuyết trình uyên thâm
Trung vua, yêu nước, thương dân
Hoàn thành nhiệm vụ bội phần vẻ vang
một thời bộ tộc ngoại bang
Châu Ô, châu Lý nhập sang đất mình
Lòng người chưa được thuận tình
Lệnh đi phủ dụ, yên bình trong dân
Nhữ Hài làm việc tận tâm
Trọng người nhân nghĩa, lỗi lầm thứ tha
Việc gần cho đến việc xa
Cầm quân đánh giặc không hà gian lao
Chiến công hiển hách biết bao
Với tài thao lược, trận nào thắng to
Một đời vì nước nghĩ lo
Biên cương ổn định sao cho vẹn toàn

Trận cuối đánh giặc Ai Lao
Vì thời tiết xấu lạc vào vòng vây
Từng đàn ngựa xéo voi dầy
Sông La thất thủ ngập đầy xác trôi
Hy sinh oanh liệt một thời
Nhữ Hài đốc tướng người đời nhớ ghi
Nam Nhung* ấp nhỏ mộ thì
Khói hương cúng tế cũng vì ơn sâu
Xây đền ở đất Diễn Châu
Quê hương xứ Nghệ, thời đầu hậu Lê
Hàng năm lễ hội đi về
Diễn Châu mở hội đuề huề khói nhang
Lưu danh sử sách vẻ vang
Nhữ Hài vị tướng, thành hoàng muôn dân.

CHUYỆN TÌNH TRƯƠNG CHI



Mối tình ngày ấy đã lâu
Ghi vào trang sử dãi dầu tâm can
Người thì lá ngọc cành vàng
Người thì nghèo khó đoạn tràng xót xa
Cũng là câu chuyện đã qua
Mỗi khi đọc lại như là mới đây
Thời Hùng Vương ở xứ này
Có quan tể tướng cung rầy bến sông
Người ăn kẻ ở rất đông
Mỵ Nương, con gái chưa chồng cấm cung
Người đâu xinh đẹp lạ lùng
Hoa ghen sắc thắm, da trùng tuyết rơi
Cầm kỳ thi họa tuyệt vời
Bao nhà quyền quý khắp nơi tìm về

Ngày ấy làng ở ven đê
Chàng Trương Chi trẻ, làm nghề lưới sông
Lênh đênh sóng nước mênh mông
Vi vu tiếng sáo trăng lồng bóng soi
Điệu hò khoan nhặt đầy vơi
Lúc gần gang tấc, lúc vời vợi xa
Cung trầm day dứt chia xa
Cung thanh thổn thức, như là mưa ngâu
Thương con thuyền nhỏ sông sâu
Mị Nương ngày vẫn lên lầu dõi theo 
Thuyền tình ai đã nhổ neo
Chỉ nghe tiếng hát mà gieo lửa lòng
Chiều chiều tựa cửa bên song
Đợi chờ xao xuyến ước mong gặp chàng

Một ngày xuân cũng sắp sang
Lá vàng bớt rụng, sẽ sàng vào đông
Trương Chi tạm vắng khúc sông
Lên bờ làm ruộng chờ đông qua ngày
Mỵ Nương vắng tiếng buồn thay
Sinh ra sầu não tháng ngày ngẩn ngơ
Sống trong mộng tưởng vẩn vơ
Không ăn, không ngủ thẫn thờ, đêm thâu
Bao nhiêu thày thuốc vào chầu
Kê đơn bắt mạch, bệnh lâu không lùi
Chẳng rằng, chẳng nói nửa lời
Hỏi dò thị nữ, chắc thời tương tư
Lương y bàn với thái sư
Mời Trương Chi đến, tiểu thư thỏa lòng
Mỵ Nương khát nỗi chờ trông
Nghe chàng sắc thuốc hát trong cung vàng
Niềm vui phấn khởi mênh mang
Nàng nhanh khỏi bệnh truyền chàng vào thăm
Ngờ đâu oan trái tình thâm
Vừa nhìn thấy mặt tối tăm, mày ngài
Mỵ Nương lạnh nhạt phôi phai
Trương Chi người xấu như loài quỷ ma
Nàng liền cho gọi sai nha
Cám ơn, thu xếp tiễn ra khỏi lầu
Trương Chi buồn tủi khổ sầu
Trong tâm chàng đã từ lâu yêu thầm
Biết rằng tầm chẳng xứng tầm
Con đò xưa lại lũi lầm dọc ngang
Chông chênh dòng nước mênh mang
Lời ca đứt ruột vọng vang thành lầu
“Kiếp này đã dở dang nhau
Hẹn sang kiếp khác duyên sau lại thành”
Tương tư héo lá, khô cành
Than thân trách phận, mong manh theo dòng
Trách đời vận số long đong
Giận mình gieo xuống đáy sông một ngày
Hồn chàng theo sóng lắt lay
Hóa thân cây gỗ đêm ngày lênh đênh
Dân thôn vớt được gỗ lành
Liền cho mang vội vào thành hiến dâng
Thừa tướng mời gọi nghệ nhân
Tiện thành chén quý, sinh thân tặng nàng
Mỵ nương thấy đẹp ngỡ ngàng
Rót trà, đáy chén thuyền chàng hiện ra
Ngọt ngào giọng hát vọng xa
Như than như trách như là oán ai
Tuyền đài day dứt chưa phai
Mị nương bật khóc thương ai, hận mình
Giọt châu rơi xuống chén xinh
Chén cùng nước mắt thình lình tan ra
Chuyện tình oan trái xót xa
Người xưa lưu lại, có là ngàn năm.

RONG BÃO


Trời sầm lắc rắc mưa bay
Oi nồng tây bấc gió lay lá mềm
Ngoài khơi cơn bão mạnh thêm
Chuồn chuồn sà thấp, mối nền bay cao
Đàn gà nhớn nhác xôn xao
Đống rơm tìm chỗ trú vào tránh mưa
Đoàn quân kiến cũng chẳng vừa
Tải lương, chuyển tổ ngăn ngừa nước to
Lúa quê đang độ xanh giò
Mới vừa nắng hạn, nay lo ngập đồng
Triều cường sóng dậy bến sông 
Cá tôm mừng rỡn, nhà nông lại buồn. 
Chiều 2-8-2019