Ngày xưa ở huyện Đông Giao
Có chàng trai trẻ họ Đào nho sinh
Quanh năm sống ở một mình
Mẹ cha mất sớm thương tình lắm thay
Đẹp trai, học giỏi, hát hay
Chỉ là khuya sớm, lắt lay cảnh nghèo
Làm thuê đèn sách gieo neo
Đói no vất vả, cố theo tới trường
Nặng lòng chàng đã yêu thương
Một cô gái nhỏ cùng trường, đẹp xinh
Thề chung ước hẹn duyên tình
Mối mai dạm hỏi, gia đình chưa ưng
Chê anh nghèo khó chưa từng
Công danh lận đận, việc mừng làm sao
Học hành cho đến khi nào
Thi mà đỗ đạt, hãy vào mối sau”
Nghe xong chàng nén buồn rầu
Bỏ quê mưa nắng, dãi dầu ra đi
Mong sao đỗ đạt một khi
Cân đai võng lõng họ thì chẳng khinh
Nơi xa chàng vẫn một mình
Làm thuê, làm mướn mưu sinh học hành
Lại thêm đầu óc thông minh
Năm năm mải miết thi đình đỗ ngay
Quan to võng kiệu cờ bay
Vinh quy chàng quyết phen này mối sang
Họ hàng, cha mẹ của nàng
Hối hận vì nỡ khinh chàng khi xưa
Về quê chàng có đâu ngờ
Nàng đà bị ép lấy người cùng thôn
Chỉ vì hộ đối đăng môn
Và thương cha mẹ, định hôn đã rồi
Bao nhiêu hy vọng đành thôi
Quyết không gặp lại rối bời thêm đau
Trái ngang dun dủi chi đâu
Gặp nàng cơm nước, đồng sâu cho chồng
Hai người than thở mặn nồng
Ngưu lang Chức nữ bên sông Ngân Hà
Chia tay chàng nhậm chức xa
Cô nàng thương cảm, lệ nhòa hoen mi
Chồng nàng đợi muộn, tức thì
Vác cào xách xẻng tính đi về nhà
Bỗng đâu nhìn thấy đằng xa
Nàng đang nói chuyện với là chàng trai
Đợi về câu một câu hai
Hung đồ cầm chiếc cuốc khoai ném liền
Không ngờ huyệt phạm quy tiên
Hoảng hồn hắn vác, xác nàng về ngay
Nói là cảm mạo trong ngày
Đưa đi mai táng ai hay biết gì
Họ Đào tin đến tức thì
Người yêu đã chết, hiểu vì sao đâu
Lòng chàng trĩu nặng cơn đau
Hương hoa bí mật đêm thâu viếng nàng
Khấn lời nước mắt chứa chan
Bỗng nghe tiếng động mộ nàng vọng ra
Lạ sao về gọi người nhà
Vác cào vác cuốc vội là đào lên
Lạ như có một phép tiên
Thấy nàng tỉnh lại, về liền chữa ngay
Mộ thì đắp lại liền tay
Nguyên là sự việc như rày chẳng ngoa:
Trúng đầu nhát cuốc, lăn ra
Nàng mới ngất lịm, chứ là chết đâu
Chồng thì chẳng dám để lâu
Sơ xoài mai táng, nàng lâu tỉnh dần
Họ Đào mừng rỡ âm thầm
Thuốc thang chạy chữa, người thân dấu nàng
Đưa nhau về chốn làm quan
Vợ chồng hạnh phúc chẳng màng cưới xin
Ba năm đến hội chùa Lim
Chồng xưa có dịp chơi tìm bạn xa
Thoạt trông thấy kiệu quan bà
Một người phụ nữ giống là nàng xưa
Nghi ngờ hắn chạy trong mưa
Đuổi theo nhìn kỹ, lòng vừa hồ nghi
Hỏi phu khiêng kiệu tức thì
Chồng nàng quan lớn danh thi họ Đào
Hắn rằng: “ Không có lẽ nào?
mình ta đắp mộ, rõ ràng một tay”
Thời gian cải táng được bày
Giả đi xem bói lựa ngày đào lên
Quan tài rỗng, hắn về liền
Phát đơn kiện tới quan trên tội vì:
“Họ Đào quyến rũ một khi
hắn nay mất vợ, án thì nhờ quan”
Điều tra uẩn khúc của nàng
Quan trên xét xử, lại càng thanh liêm
Chung thân tội hắn đã tuyên
Giết người vội vã chôn liền phi tang
Họ Đào ân nghĩa rõ ràng
Cứu người cho phép cùng nàng kết duyên.
Đỗ Trọng Kim
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét