Thứ Năm, 18 tháng 7, 2019

BÍNH & ĐINH



Sử xưa ghi lại mấy vần
Đã bao câu chuyện người trần gặp tiên
Siêng năng, ăn thực ở hiền
Giúp người nghèo khó, tất duyên với trời
Tuy là chuyện cũ xa vời
Vẫn là bài học để đời đến nay

Kể rằng ngày ấy đất này
Có chàng trai trẻ thợ cày tên Đinh
Ngoài hai mươi tuổi một mình
Làm thuê vất vả, mưu sinh tháng ngày
Anh trai chẳng giúp gì thay
Cảm thông, chàng chẳng mảy may phàn nàn
Một hôm kiếm củi trên ngàn
Đường xa về muộn, chiều tan tối trời
Gần nhà vấp phải một người
Gầy gò đói rách nằm nơi vệ đường
Đuốc soi rõ mặt mà thương
Tuổi già bệnh nặng gió sương một mình
Áo quần phóng uế hôi rình
Chàng Đinh nhân hậu, thương tình cưu mang
Dìu vào lau rửa gọn gàng
Lên giường xoa bóp, muộn màng tỉnh ra
Hỏi thăm : “Lão ở đâu xa
cháu con còn đủ, hay là cô đơn”
Rỉ rên lão tỏ nguồn cơn:
“Tuổi già nghèo đói, không con bệnh nhiều
ăn xin, lang bạt sớm chiều
qua đây cảm nặng liêu xiêu thế này”
Nói xong ông xỉu liền tay
Đinh vào kiếm lá xông ngay đỡ dần
Xong rồi chàng lại ân cần
Nấu cơm bưng nước, đích thân gọi mời
Ngạc nhiên vừa đưa tới nơi
Lão liền ăn hết như thời không sao
Cả đêm ho khạc ầm ào
Bốn lần Đinh dậy dìu vào vệ sinh
Chẳng ca thán, chàng lặng thinh
Lại còn dậy sớm tận tình nấu cơm
Tấm lòng nhân hậu thảo thơm
Vào nâng lão dậy, mời cơm sáng ngày
Không ăn, ông lão nói ngay:
“Con người tốt bụng hiếm thay ở đời
thiện tâm đã thấu tới trời
Mà sao con mãi nghèo thời thế a
cám ơn con giúp đêm qua
ta có chút ít gọi là đỡ con”
Bảo Đinh mang chậu, gáo tròn
Chậu hứng gáo đập, mũi dồn máu tươi
Đinh nhìn chết đứng cả người
Ngăn thời chưa kịp, máu rơi hóa vàng
Còn đang trong lúc ngỡ ngàng
Thoắt rồi ông lão, vội vàng biến đâu
Tự nhiên nghèo trở thành giầu
Có vàng tậu ruộng, mua trâu, làm nhà
Giúp người nghèo khó gần xa
Lấy cô vợ đẹp thật thà tươi xinh

Bính là anh cả của Đinh
Ngạc nhiên khi thấy em mình giàu to
Vội vàng đến hỏi nguyên do
Thật thà Đinh đã kể cho ngọn ngành
Vợ chồng Bính tính ma ranh
Ước ao chờ đón ngày lành gặp tiên
Một hôm thu nợ thuế điền
Gặp một ông lão nghèo hiền bơ vơ
Tóc râu bạc trắng ngẩn ngơ
Quần nâu, áo vá, vật vờ bước chân
Bính trông dáng điệu có phần
Giống như ông lão, một lần nhà Đinh
Thế là hắn vội nhún mình
Cố mời ông lão lượng tình ghé chơi
Ông từ: “Ta bận mất rồi
Để xin lúc khác ta thời vào thăm”
Nể vì đon đả hở hăm
Lại thêm lôi kéo, lão đành vào thôi
Bính nâng lên sập ông ngồi
Vợ Đinh, rượu thịt nhanh thời mang lên
Kính cung như với bề trên
Chuốc cho ông đến say mềm mới thưa:
Tiên ông hãy thật lòng cho
Xin người máu mũi, vòng vo làm gì
Hoảng hồn lão chẳng hiểu chi: 
Ông bà nhầm lẫn việc gì lão xin”
Vợ chồng Bính vẫn không tin
Ép ông ngủ lại rồi tìm kế sau
Lão thì chẳng hiểu đuôi đầu
Sáng sau ngủ dậy, cáo cầu đi xa
Bính lôi ngay cái chậu ra
Vợ cầm chiếc búa thế là đập ngay
Lão ông khóc lóc thương thay
Răng rơi, máu chảy, hai tay lạy người
Vợ chồng nhìn chậu còn vơi
Táng liền thêm nhát ông thời lăn quay
Nhà bên hàng xóm đổ đầy
Hỏi ra mới biết ông này bán tương
Hôm qua đòi nợ lạc đường
Gia đình tìm kiếm đêm trường không hay
Nghe tin có vụ việc này
Anh em con cháu, tìm ngay tới nhà
Vợ chồng Bính bị lôi ra
Đánh cho một trận để mà nhớ thân
Đâm đơn khởi kiện xa gần
Đền tiền chữa chạy, thêm phần quan nha
Công đường vẫn bị nọc ra
Đánh ba mươi trượng thật là chẳng oan.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét