Thứ Ba, 30 tháng 7, 2019

THẠCH SANH


Ngày xưa ở quận Cao bình
Vợ chồng họ Thạch tính tình hiền thay
Làm nghề kiếm củi hàng ngày
Chăm lo việc thiện, con nay muộn màng
Thương lòng trắc ẩn. Ngọc Hoàng
Liền cho thế tử sẵn sàng đầu thai
Vợ chồng mừng rỡ một mai
Hơn năm chờ mãi, chờ hoài chẳng sinh
Thạch ông buồn bã trong mình
Ngày đêm suy nghĩ bệnh tình lâm nguy
Tổ tiên vội vã theo đi
Thạch bà đau đớn, sống vì con xa
Ba năm nụ mới khai hoa
Bé trai kháu khỉnh, ngọc ngà xinh tươi
Khói hương ơn tạ, đất trời
Tên con nối dõi, đặt thời Thạch Sanh
Ngày qua tháng lại yên lành
Thạch Sanh vừa lớn, mẹ thành người âm
Một mình vất vả nuôi thân
Gia tài chiếc búa cha lần để cho
Gốc đa bữa đói, bữa no
Củi cành giăng bẫy, lần mò rừng sâu
Mười bảy tuổi, có gì đâu
Lều tranh mưa gió, dãi dầu cô liêu
Một ngày giữa lễ hội triều
Ngọc Hoàng phái một tướng yêu xuống trần
Dạy ban võ nghệ phép thần
Cho chàng vốn sống, phong trần về sau

Bên kia dãy núi bản Trầu
Có người bán rượu, tên đầu Lý thông
Thấy Thạch đơn độc mình không
Thật thà khỏe mạnh, dễ trông tin người
Vờ thương dụ dỗ đầy vơi
Đưa về thưa mẹ kết thời anh em
Gốc đa, giã chốn thân quen
Nay cùng họ Lý sớm hôm một nhà
Ngày đi kiếm củi rừng xa
Tối thì phụ giúp Lý bà cơm canh

Vùng này hẻo lánh xa thành
Có yêu trăn đã hoành hành từ lâu 
Bắt người, tàn phá lúa màu
Cả vùng tang tóc thảm sầu chẳng quên
Lập đền cúng tế dâng lên
Hàng năm, trai tráng gọi tên nộp mình
Độ này lượt Lý Thông trình
Mẹ con hốt hoảng, mưu rình tráo ngay
Lừa Thạch đi nộp mạng thay
Hắn không cha mẹ, việc này chắc thông
Lý bà cơm rượu ngóng trông
Lý Thông nói dối ngày mồng giỗ cha
Quên rằng chẳng báo hôm qua
để em nghỉ việc ở nhà cùng anh
Thạch Sanh ăn thật ngon lành
Cám ơn mẹ với cùng anh chu tuyền
Ăn xong Thông ngỏ ý liền:
“Đêm nay có việc phải phiền em đây
đến lân đi gác miếu này
Rượu khuya anh cất sáng ngày mới xong
nhờ em ra đó canh trông
sáng mai trời rạng phía đông thì về”
Thạch Sanh vui vẻ chẳng nề
Một mình xách búa đường về miếu thiêng
Tối đen vắng lạnh như tiền
Lá cây, tìm chỗ, toan liền nghỉ lưng
Bỗng đâu gió cuốn nghiêng rừng
Vật gì gầm rú nghe chừng lạ thay
Hiện ra xanh đỏ mặt mày
Nhe nanh, như muốn nuốt ngay Thạch vào
Thạch Sanh liền nhảy lên cao
Búa thần chém xuống máu đào tuôn rơi
Trăn tinh hóa lửa tơi bời
Thạch Sanh hóa nước dập thời lửa tan
Trừ xong ác thú làm càn
Phanh thây đốt xác, cung vàng hiện ra
Chặt đầu xách vội về nhà
Bấy giờ chừng độ mới là canh ba
Lý bà nồng giấc mơ hoa
Thạch liền đập cửa, mở ra xin vào
Lý thông phách lạc hồn xao:
“Linh thiêng tha thứ chớ nào hại anh
đến mai trời sáng lòng thành
tiền vàng ta cúng khôn lành em đi”
Thạch Sanh “chợt hiểu” điều gì
Mẹ con nhà Lý, đúng thì bất nhân
Thôi đành phó mặc quỷ thần
Thạch Sanh vẫn cứ ân cần gọi to
Anh ơi mở cửa mau cho
Em đây chứ có ma mò gì đâu
Nhìn trăn tinh bị chặt đầu
Mẹ con hốt hoảng, lúc lâu định thần
Lý Thông gian xảo trăm lần
Dọa rằng: “ Tội lớn lìa trần chẳng chơi
Trăn tinh là của vua nuôi
Vật thiêng nhà nước mà ngươi giết rồi
Mau nhanh trốn đi em ơi
việc còn ở lại, để rồi mặc ta”
Thạch Sanh ngay thẳng thật thà
Về nơi chốn cũ gốc đa tháng ngày

Lý Thông lòng dạ độc thay
Cướp công hắn xách đầu này, báo vua
Thưa rằng: “ Vừa tối hôm qua
đến phiên tôi phải canh ra miếu ngoài
tới chừng vào lúc canh hai
Trăn tinh xuất hiện đua tài cùng tôi
thần thông biến hóa một hồi
đao to tôi chém đầu rơi máu đầy”
Triều đình nghe thấy mừng thay
Bạc vàng ban thưởng, chức thày quận công

Một hôm ở giữa sân rồng
Vua đang tổ chức kén chồng cho con
Công chúa xinh đẹp lầu son
Bao nhiêu Hoàng tử mỏi mòn chờ trông
Bỗng đâu trời nổi cơn giông
Đại bàng xà xuống, má hồng còn đâu
Tả tơi cây lá bên lầu
Lính canh, thị nữ vào chầu báo ngay
Công nương bị cắp xa bay
Đại bàng quá lớn cung này chẳng ăn
Quan quân khí giới bủa săn
Nhưng đâu có thấy hơi tăm chim thần
Vua nghe đau xót muôn phần
Thương con lòng dạ vũ vần lệ rơi
Chiếu ban đi khắp nơi nơi
Ai mà cứu được ta thời truyền ngôi
Quần thần hiến kế đầy vơi:
“Quận công họ Lý phép thời thần thông”
Vua nghe cho triệu Lý Thông:
“Ngươi vì công chúa mà không nề hà
Kiếm tìm và cứu nàng ra
chức cao phò mã chính là của ngươi”
Lệnh vua là ý của trời
Việc này không đặng, đầu rơi tội đền
Mất ăn, mất ngủ bao đêm
Chắc là quả báo, mà lên tội đành
Bất ngờ nghĩ đến Thạch Sanh
Tài cao, trí lớn chắc thành việc đây
Rồi cho binh lính sớm ngày
Gốc đa chốn cũ đón ngay Thạch vào
Lý Thông vội vã ra chào
Giả vờ hắn nói: “Ngày nào xa lâu
thương em, tìm chẳng thấy đâu
nhớ khi nghèo khó dãi dầu bên nhau
hôm nay tước hiển, vinh cầu
mong em về hưởng sang giầu sớm hôm”
Động lòng Thạch tạ công ơn
“Có chi anh bảo, thiệt hơn ngại gì”
Chờ được câu nói tức thì
Lý Thông kể lể cũng vì lệnh vua
“Tìm cứu công chúa bây giờ
Như kim đáy biển, như mơ ban ngày”
Thạch rằng: “ cũng thật là may
Việc gì thì khó, việc này em thông
Một hôm cắt cỏ cánh đồng
Thấy chim bay giữa tầng không cắp người
Tên vàng trúng cánh tả tơi
Bị thương chim cố vẫy vời về hang”

Lý Thông sung sướng vô vàn
Lệnh đi cấp tốc, lính toàn giỏi giang
Thạch rằng: “Anh chớ vội vàng
Em lần xuống trước xem nàng ở đâu
Dây kia buộc chắc một đầu
Nếu em tìm được, động gầu kéo lên”
Đại bàng từ hôm trúng tên
Nằm yên tại chỗ tạm quên trả thù
Thạch sanh ẩn nấp ngồi chờ
Gặp liền công chúa bây giờ lộ ngay
Đợi chim giấc ngủ đang say
Buộc lưng nàng, động dây này kéo lên
Lý Thông chực ở bên trên
An toàn công chúa, đá liền lấp hang
Về triều hắn nói khuyênh khoang
Công to tìm được, đưa nàng về đây


Cửa hang đã bị lấp đầy
Người đẹp biến mất, chim tày nổi xung
Thạch sanh chiến đấu đến cùng
Phép tiên biến hoá mịt mùng tan hoang
Đại bàng lực kiệt sức tàn
Nằm im chịu chết để chàng ra tay
Đập tan hang động yêu này
Búa thần Thạch cũng phá bay cũi lồng
Cứu luôn Hoàng tử đáy sông
Con trai vua nước mênh mông Thủy Tề
Ơn sâu nghĩa nặng hẹn thề
Chia tay thủy phủ khi về tặng ban
Thạch Sanh từ chối chẳng màng
Chỉ xin một chiếc tính tang đàn thần
Gốc đa lại chốn lưu thân
Ngày qua tháng lại cõi trần đắng cay
Bao nhiêu ân oán đời này
Chỉ như làn gió thoảng bay nhạt dần.


Hận sâu chờ đợi bao lần
Hồn Trăn tinh đến tìm hồn Bàng tinh
Hẹn nhau hợp trả thù mình
Cung vua, trộm báu bỏ rình gốc đa
Giả người trộm cắp vào ra
Lính canh theo dõi cho là Thạch sanh
Bị oan bắt nhốt trong thành
Vua sai họ Lý lập danh xử liền
Lý Thông mừng rỡ tự nhiên
Diệt người bịt miệng để yên phận mình
Không cần phán hỏi phân minh
Tử hình định sẵn, báo trình lên vua

Ngục sâu đàn gẩy nhặt thưa
Tính tang ai oán, gió mưa hận tình
Đàn kêu ai chém xà tinh
Để cho họ Lý hiển vinh quan trường
Đàn kêu ai bắn yêu vương
Cứu nàng công chúa triều đường về đây
Đàn kêu ai phụ tình dày
Một giờ quên nghĩa một ngày quên thân
Trách ai vì sở quên Tần
Trọng người giàu có, khinh dân đói nghèo
Tiếng đàn ai oán bám theo
Cung đay họ Lý, cung reo cửu lầu
Công chúa đang nặng nỗi sầu
Nghe đàn thôi thúc tưởng đâu trách mình
Gặp vua xin được bẩm trình:
“Muốn vào ngay chốn cực hình ngục sâu”

Thấy con câm lặng bấy lâu
Tự nhiên, bỗng nói trước sau giãi bày:
“Lý Thông là kẻ gian tày
cướp công, mưu giết người này cứu con
xin cha xét việc vuông tròn
trả ơn thỏa nguyện mỏi mòn bấy nay”

Lệnh ban, Thạch được thả ngay
Gặp nàng công chúa tháng ngày chờ mong
Vua mừng ra lệnh tấn phong
Quận công, Phò mã hỷ song tin mừng
Triều đình mở hội tưng bừng
Thạch Sanh vạch tội gian hùng Lý thông
Viện Vương giao Thạch Sanh trông
Tùy cho xử lý người không can vào
Thạch rằng: “ Ác độc làm sao
lừa vua, phản bạn ai nào dung đây
nghĩ tình kết nghĩa xưa nay
tha về quê cũ sớm ngày tu thân”
Mẹ con họ Lý tạ ân
Áo khăn cúi mặt, lính lần áp ra
Vừa qua cổng lớn phủ nha
Thiên Lôi xuống đánh chết là cả hai
Không dung những kẻ ác đài
Trời cho hoá kiếp thành loài bọ hung

Triều đình mở hội tương phùng
Thạch Sanh- công chúa hợp cùng nên duyên
Giúp vua trọng trách, đặc quyền
Chăm lo việc nước khắp miền gần xa
Thưởng ban, miễn thuế, tù tha
Sửa tu, đền miếu để mà khói hương
Miếu- Sơn thờ cúng Trăn vương
Động- Sơn tu sửa thờ phường Bàng tinh
Bao nhiêu oan khuất dân tình
Thạch Sanh xét xử anh minh thái hòa

Nghe tin các nước phương xa
Hợp binh thủy bộ tràn qua đánh thành
Quân đông gươm giáo vây quanh
Thế cô chẳng thể giao tranh được nào
Vua cha lo lắng làm sao
Truyền ngay phò mã, lâm trào cứu nguy
“Kế hay giúp sức một khi
trăm dân trông đợi ta thì cậy con”
Thạch Sanh kế đã vẹn tròn
Chỉ chờ giặc sát chân thành ra tay
Lầu cao cờ xí tung bay
Xe loan người đẩy chàng đầy sắc uy
Tay tiên đàn gảy cung gì
Lúc thì rộn rã, lúc thì như ru
xua tan cả đám mây mù
Thúc thôi việc thiện, oán thù làm chưng
Quê hương xa cách đã từng
Vợ con, cha mẹ bỗng dưng mất người
Chiến tranh máu đổ, xương rơi
Làm chi tổn tướng, binh thời hại binh
Đàn kêu nên nghĩa nên tình
Rút quân để chẳng thiệt mình khổ dân
đàn rung run rẩy toàn quân
Dần buông khí giới lần lần rút lui
Đãi nồi cơm tám thơm bùi
Ba quân ăn mãi chẳng vơi chút nào
Hô vang vạn tuế trên cao
Quân mười tám nước cúi chào về ngay
Viện Vương mừng rỡ vui thay
Thạch sanh thần tướng vang tày núi sông
Thái bình, đất nước mừng công
Truyền ngôi nối dõi bệ rồng trăm năm
Dựa theo tích cũ xa xăm
Dông dài ghi lại mấy dòng thơ quê,…..

Thứ Ba, 23 tháng 7, 2019

MIẾNG TRẦU KỲ DIỆU



Chuyện rằng ở một làng xa
Có chàng trai trẻ tên là Hồ Sinh
Mẹ cha mất sớm một mình
Ruộng vườn gia sản, trung bình trong thôn
Cũng theo thày học mấy môn
Biếng lười, chậm hiểu, vài hôm bỏ liền
Bạc tiền đầy đủ cho nên
ước ao có chút danh tên ở đời
Nghe tin trên huyện đương thời
Thiếu chân "Thơ lại"*, đang mời tuyển thêm
Sực nhớ có bạn làng bên
Quen thân cụ Thượng, liền lên cậy nhờ
Ruộng vườn bán lấy tiền lo
Ít nhiều chi phí sao cho vẹn toàn
Bạn rằng: “Chữ kém chớ màng
Gỡ chẳng ra được, ta ràng buộc chi
Ruộng nhiều, đất rộng một khi
Phát tô, canh tác mình thì thảnh thơi”
Bạn lời khuyên nhủ đầy vơi
Nhưng hắn đã quyết bạn thời chiều theo:
Ba vì núi dốc núi cheo leo
Có ngài đạo sĩ sớm chiều ẩn thân
Tôi thì quen biết đôi phần
Viết thư giới thiệu người lần giúp cho
Chắc là mọi việc êm ro
Vì ngài quen lắm quan to trong triều”
Bạc thì chẳng đáng bao nhiêu
Rừng sâu núi hiểm, hắn liều dấn thân
Bao ngày rệu rã bước chân
Hang sâu đỉnh núi dần dần hiện ra
Nhớ lời bạn, giọng gọi xa
Phải hang đạo sĩ, báo ta xin vào
Đá ngang chắn cửa lạ sao
Quay nghiêng hé mở, ngạt ngào hương bay
Hồ Sinh trong dạ mừng thay
Lần theo đường nhỏ, trong này sáng trưng
Lạ lùng hắn những ngập ngừng
Bên trong đạo sĩ đang chừng nghỉ ngơi
Trên bàn phiến đá chơi vơi
Nói có thư tới, ngài vời vào xem
Rồi rằng: “Tin ở người quen
có gì ước nguyện, nói liền ta hay”
Hồ Sinh: “Trăm sự nhờ thày
được chân "Thơ lại", là may lắm rồi
Bởi vì sức học của tôi
Trong đầu vài chữ đã vơi đã mòn”
Ngài rằng: “ Đấy việc cỏn con
ăn trầu ngơi nghỉ ta còn bàn sau”
Vôi nồng, cau chát đôi câu 
Miệng vừa nhai giập trong đầu thiu thiu..

Về nhà chẳng được bao lâu
Một hôm lính tới mời hầu cửa quan
Hồ Sinh lo sợ ngỡ ngàng
Công đường cụ Thượng như đang đón chờ
Niềm vui mang tới bất ngờ
Chẳng phải Thơ lại, chức giờ cao hơn
Thông biện quan tỉnh nhẹ trơn
Ra vào thông báo thiệt hơn án về
Tiền vàng, đút lót đuề huề
Lúc đầu hắn cũng chẳng hề quan tâm
Thế rồi công việc quen dần
Cửa quan hắn cũng lần lần khôn ra
Nhận quà biếu xén gần xa
Lưu manh gài bẫy dân qua kiếm tiền
Làm quan được bốn năm liền
Mua nhà tậu ruộng đồn điền lắm thay
Phú ông cũng ở xứ này
Tiểu thư xinh đẹp, xin ngày vu quy
Mười năm sinh hạ du di
Hai trai, hai gái, con thì tươi xinh
Chẳng lo tu tỉnh rèn mình
Lách luồn chạy trọt, quan tình càng cao
Ở đời ai biết được nào
Một hôm lính đến xôn xao cổng nhà
Tráp quan vâng lệnh gọi ra
Lại còn gông khóa, cả nhà thất kinh
Khâm sai, đặc phái đệ trình
Tội ăn hối lộ, dân tình kiện lên
Lại còn đút lót quan trên
Chứng cứ rõ rệt phải đền tội ngay
Tử hình với bản án này
Xung công tài sản tháng ngày nhiễu dân
Pháp trường hối hận ngàn lần
Không tìm đạo sĩ ,đâu thân thế này

Giật mình tiếng động đâu đây
Tỉnh ra mới biết chuyện này là mơ
Đạo sĩ lên tiếng bấy giờ
Đưa thư cụ Thượng, về chờ làm quan
Hồ Sinh thưa gửi vội vàng
Con xin từ biệt chẳng màng cao sang
Ruộng nương nhà cửa xóm làng
Chịu khó tấc đất, tấc vàng thâm canh
Chẳng cần bợ đỡ, ma ranh
Ở hiền, sống thật, đức dành cháu con.

BỮA SÁNG




Sáng ra mãi phở cùng xôi
Bánh mỳ kẹp thịt nhiều rồi, chán ghê
Hôm nay có món ăn quê
Cháo đậu, cà muối nhớ về thời xa
Xong rồi trà Thái ngâm nga
Tuy là đơn giản nhưng mà sạch, ngon.
20-7-2019

Thứ Năm, 18 tháng 7, 2019

CHÀNG TRAI HỌ ĐÀO



Ngày xưa ở huyện Đông Giao
Có chàng trai trẻ họ Đào nho sinh
Quanh năm sống ở một mình
Mẹ cha mất sớm thương tình lắm thay
Đẹp trai, học giỏi, hát hay
Chỉ là khuya sớm, lắt lay cảnh nghèo
Làm thuê đèn sách gieo neo
Đói no vất vả, cố theo tới trường
Nặng lòng chàng đã yêu thương
Một cô gái nhỏ cùng trường, đẹp xinh
Thề chung ước hẹn duyên tình
Mối mai dạm hỏi, gia đình chưa ưng
Chê anh nghèo khó chưa từng
Công danh lận đận, việc mừng làm sao
Học hành cho đến khi nào
Thi mà đỗ đạt, hãy vào mối sau”
Nghe xong chàng nén buồn rầu
Bỏ quê mưa nắng, dãi dầu ra đi
Mong sao đỗ đạt một khi
Cân đai võng lõng họ thì chẳng khinh

Nơi xa chàng vẫn một mình
Làm thuê, làm mướn mưu sinh học hành
Lại thêm đầu óc thông minh
Năm năm mải miết thi đình đỗ ngay
Quan to võng kiệu cờ bay
Vinh quy chàng quyết phen này mối sang
Họ hàng, cha mẹ của nàng
Hối hận vì nỡ khinh chàng khi xưa

Về quê chàng có đâu ngờ
Nàng đà bị ép lấy người cùng thôn
Chỉ vì hộ đối đăng môn
Và thương cha mẹ, định hôn đã rồi
Bao nhiêu hy vọng đành thôi
Quyết không gặp lại rối bời thêm đau
Trái ngang dun dủi chi đâu
Gặp nàng cơm nước, đồng sâu cho chồng
Hai người than thở mặn nồng
Ngưu lang Chức nữ bên sông Ngân Hà
Chia tay chàng nhậm chức xa
Cô nàng thương cảm, lệ nhòa hoen mi

Chồng nàng đợi muộn, tức thì
Vác cào xách xẻng tính đi về nhà
Bỗng đâu nhìn thấy đằng xa
Nàng đang nói chuyện với là chàng trai
Đợi về câu một câu hai
Hung đồ cầm chiếc cuốc khoai ném liền
Không ngờ huyệt phạm quy tiên
Hoảng hồn hắn vác, xác nàng về ngay
Nói là cảm mạo trong ngày
Đưa đi mai táng ai hay biết gì

Họ Đào tin đến tức thì
Người yêu đã chết, hiểu vì sao đâu
Lòng chàng trĩu nặng cơn đau
Hương hoa bí mật đêm thâu viếng nàng
Khấn lời nước mắt chứa chan
Bỗng nghe tiếng động mộ nàng vọng ra
Lạ sao về gọi người nhà
Vác cào vác cuốc vội là đào lên
Lạ như có một phép tiên
Thấy nàng tỉnh lại, về liền chữa ngay
Mộ thì đắp lại liền tay
Nguyên là sự việc như rày chẳng ngoa:
Trúng đầu nhát cuốc, lăn ra
Nàng mới ngất lịm, chứ là chết đâu
Chồng thì chẳng dám để lâu
Sơ xoài mai táng, nàng lâu tỉnh dần
Họ Đào mừng rỡ âm thầm
Thuốc thang chạy chữa, người thân dấu nàng
Đưa nhau về chốn làm quan
Vợ chồng hạnh phúc chẳng màng cưới xin

Ba năm đến hội chùa Lim
Chồng xưa có dịp chơi tìm bạn xa
Thoạt trông thấy kiệu quan bà
Một người phụ nữ giống là nàng xưa
Nghi ngờ hắn chạy trong mưa
Đuổi theo nhìn kỹ, lòng vừa hồ nghi
Hỏi phu khiêng kiệu tức thì
Chồng nàng quan lớn danh thi họ Đào
Hắn rằng: “ Không có lẽ nào?
mình ta đắp mộ, rõ ràng một tay”
Thời gian cải táng được bày
Giả đi xem bói lựa ngày đào lên
Quan tài rỗng, hắn về liền
Phát đơn kiện tới quan trên tội vì:
“Họ Đào quyến rũ một khi
hắn nay mất vợ, án thì nhờ quan”
Điều tra uẩn khúc của nàng
Quan trên xét xử, lại càng thanh liêm
Chung thân tội hắn đã tuyên
Giết người vội vã chôn liền phi tang
Họ Đào ân nghĩa rõ ràng
Cứu người cho phép cùng nàng kết duyên.

Đỗ Trọng Kim

THĂM BẠN THƠ

THĂM BẠN THƠ 
Nguyễn Đức Vân


Hay tin anh ốm mấy ngày
Truyền hình tổ chức thơ hay anh từ
Nơi xa chẳng biết thực hư
Ngày vui anh vắng, trời như cũng buồn
Oi nồng mong trận mưa tuôn
Mồ hôi ướt áo phấn son nhạt nhòa
Hôm nay xong việc em ra
Thấy anh đã khỏe em là yên tâm
Hải Dương 14-7-2019

SỞ THÍCH


Tặng nhà thơ Hồ Đình Bắc


Ông ngồi thả vía vào thơ
Bà mê sách phật , mộng mơ cảnh chùa
Về già giờ sướng như vua
Cháu con thành đạt, tiền mua được nào
Nhà không rộng, cửa không cao
Bốn mùa thoáng mát, gió vào ghé thăm
Vườn xanh hoa trái quanh năm
Ao nhà hoa muống, rau răm tím chiều
Bữa ăn chẳng đáng bao nhiêu
Đam mê, sở thích là điều quan tâm.
16-7-2019

BÍNH & ĐINH



Sử xưa ghi lại mấy vần
Đã bao câu chuyện người trần gặp tiên
Siêng năng, ăn thực ở hiền
Giúp người nghèo khó, tất duyên với trời
Tuy là chuyện cũ xa vời
Vẫn là bài học để đời đến nay

Kể rằng ngày ấy đất này
Có chàng trai trẻ thợ cày tên Đinh
Ngoài hai mươi tuổi một mình
Làm thuê vất vả, mưu sinh tháng ngày
Anh trai chẳng giúp gì thay
Cảm thông, chàng chẳng mảy may phàn nàn
Một hôm kiếm củi trên ngàn
Đường xa về muộn, chiều tan tối trời
Gần nhà vấp phải một người
Gầy gò đói rách nằm nơi vệ đường
Đuốc soi rõ mặt mà thương
Tuổi già bệnh nặng gió sương một mình
Áo quần phóng uế hôi rình
Chàng Đinh nhân hậu, thương tình cưu mang
Dìu vào lau rửa gọn gàng
Lên giường xoa bóp, muộn màng tỉnh ra
Hỏi thăm : “Lão ở đâu xa
cháu con còn đủ, hay là cô đơn”
Rỉ rên lão tỏ nguồn cơn:
“Tuổi già nghèo đói, không con bệnh nhiều
ăn xin, lang bạt sớm chiều
qua đây cảm nặng liêu xiêu thế này”
Nói xong ông xỉu liền tay
Đinh vào kiếm lá xông ngay đỡ dần
Xong rồi chàng lại ân cần
Nấu cơm bưng nước, đích thân gọi mời
Ngạc nhiên vừa đưa tới nơi
Lão liền ăn hết như thời không sao
Cả đêm ho khạc ầm ào
Bốn lần Đinh dậy dìu vào vệ sinh
Chẳng ca thán, chàng lặng thinh
Lại còn dậy sớm tận tình nấu cơm
Tấm lòng nhân hậu thảo thơm
Vào nâng lão dậy, mời cơm sáng ngày
Không ăn, ông lão nói ngay:
“Con người tốt bụng hiếm thay ở đời
thiện tâm đã thấu tới trời
Mà sao con mãi nghèo thời thế a
cám ơn con giúp đêm qua
ta có chút ít gọi là đỡ con”
Bảo Đinh mang chậu, gáo tròn
Chậu hứng gáo đập, mũi dồn máu tươi
Đinh nhìn chết đứng cả người
Ngăn thời chưa kịp, máu rơi hóa vàng
Còn đang trong lúc ngỡ ngàng
Thoắt rồi ông lão, vội vàng biến đâu
Tự nhiên nghèo trở thành giầu
Có vàng tậu ruộng, mua trâu, làm nhà
Giúp người nghèo khó gần xa
Lấy cô vợ đẹp thật thà tươi xinh

Bính là anh cả của Đinh
Ngạc nhiên khi thấy em mình giàu to
Vội vàng đến hỏi nguyên do
Thật thà Đinh đã kể cho ngọn ngành
Vợ chồng Bính tính ma ranh
Ước ao chờ đón ngày lành gặp tiên
Một hôm thu nợ thuế điền
Gặp một ông lão nghèo hiền bơ vơ
Tóc râu bạc trắng ngẩn ngơ
Quần nâu, áo vá, vật vờ bước chân
Bính trông dáng điệu có phần
Giống như ông lão, một lần nhà Đinh
Thế là hắn vội nhún mình
Cố mời ông lão lượng tình ghé chơi
Ông từ: “Ta bận mất rồi
Để xin lúc khác ta thời vào thăm”
Nể vì đon đả hở hăm
Lại thêm lôi kéo, lão đành vào thôi
Bính nâng lên sập ông ngồi
Vợ Đinh, rượu thịt nhanh thời mang lên
Kính cung như với bề trên
Chuốc cho ông đến say mềm mới thưa:
Tiên ông hãy thật lòng cho
Xin người máu mũi, vòng vo làm gì
Hoảng hồn lão chẳng hiểu chi: 
Ông bà nhầm lẫn việc gì lão xin”
Vợ chồng Bính vẫn không tin
Ép ông ngủ lại rồi tìm kế sau
Lão thì chẳng hiểu đuôi đầu
Sáng sau ngủ dậy, cáo cầu đi xa
Bính lôi ngay cái chậu ra
Vợ cầm chiếc búa thế là đập ngay
Lão ông khóc lóc thương thay
Răng rơi, máu chảy, hai tay lạy người
Vợ chồng nhìn chậu còn vơi
Táng liền thêm nhát ông thời lăn quay
Nhà bên hàng xóm đổ đầy
Hỏi ra mới biết ông này bán tương
Hôm qua đòi nợ lạc đường
Gia đình tìm kiếm đêm trường không hay
Nghe tin có vụ việc này
Anh em con cháu, tìm ngay tới nhà
Vợ chồng Bính bị lôi ra
Đánh cho một trận để mà nhớ thân
Đâm đơn khởi kiện xa gần
Đền tiền chữa chạy, thêm phần quan nha
Công đường vẫn bị nọc ra
Đánh ba mươi trượng thật là chẳng oan.

Thứ Năm, 11 tháng 7, 2019

BÀ CHÚA ONG


Ngày xưa có một gia đình 
Mẹ con chàng Sĩ, thương tình lắm thay
Mẹ thì đau ốm hàng ngày 
Con trai non trẻ, lắt lay cảnh nghèo
Hàng ngày vách núi cheo leo
Bắt chim kiếm củi, trèo đèo làm thuê
Đồng tiền nhỏ mọn mang về 
Thuốc thang nuôi mẹ sớm khuya cận kề 
Cảnh gia buồn tủi một bề
Sĩ mong lấy vợ, cùng quê quạnh nhà
Đám gần cho đến đám xa
Đều chê nghèo khó rồi là không ưng
Ngày lo làm lụng trong rừng
Tối về đèn sách, có chừng thâu đêm
Năm ấy vua mở thi đền
Chọn tài giúp nước, ghi tên bảng vàng
Bạn bè lều chõng rộn ràng
Chuẩn bị tiền gạo xênh xang vào triều
Chàng thì vất vả bao điều
Nhà nghèo thì đã, sớm chiều nhờ ai
Mẹ già miếng sắn, củ khoai
Ai lo chăm sóc, ngày dài đêm thâu
Lòng càng nặng nỗi u sầu
May nhà hàng xóm đỡ đầu giúp cho
Việc rằng tuy đã hết lo
Tiền không, gạo hết đường đò ra sao
Quản gì công việc thấp cao
Gánh thuê vác mướn đường vào trong kinh
Mặc cho mưa nắng rập rình
Đói lòng vất vả một mình vẫn đi
Vài ngày nữa đến hạn thi
Không thể nấn ná chàng thì liều thân
Xế chiều rệu rã bước chân
Đèo cao chàng định gốc cây ngủ liền
Xa xa bỗng thấy ánh đèn
Lòng mừng lần xuống, tới xem trọ nhờ
Trước ngôi nhà nhỏ đơn sơ
Ngạc nhiên cô gái đứng chờ bên hiên
Ánh đèn trông rõ mặt tiên 
Trẻ trung xinh đẹp , nhãn tiền lại đui*
Nàng rằng trời đã tối rồi 
Thiếp mời thầy khóa vào nơi trong nhà 
Gọi Bô*, cơm nước dọn ra
Chàng nghĩ chẳng nhẽ gặp ma quỷ rồi 
Sao nàng biết mình tới nơi
Lại là sĩ tử đang thời đi thi
Nhưng nay sức chẳng còn gì
Liều cho số phận chàng thì bước theo
Nàng rằng: “Nhà thiếp cũng nghèo 
Món ăn thanh đạm, cơm niêu mời thày 
Bô già với thiếp ở đây
Đói no, nhìn cả nghề này nuôi ong”
Nghe lời nàng nói ấm lòng
Cơm ngon, canh ngọt chàng không ngại gì
Ăn xong mệt quá ngủ khì
Nửa đêm tiếng sấm, ầm ì ngoài sân
Cây cao quặn dưới gió giông 
Mưa như xả nước, mênh mông trắng trời
Sĩ lần ra gần tới nơi
Trong mưa nghe thấy nàng lời vọng ra:
“Không sao cả đâu Bô già
giờ chúng tan tác mai là về thôi”
Tổ ngăn thứ bảy mở rồi 
Bầy ong tự biết, bô thời vào ngay”
Nhìn qua khe cửa còn đây 
Cô mù đứng đó mình đầy thân ong
Chưa nguôi nghi hoặc trong lòng
Cũng không ngủ nữa Sĩ vòng sang bên
Dưới thềm nến thắp ngó lên
Thấy có quyển sách để trên án bàn
Chàng liền mở đọc vội vàng
Kinh thư đạo phật làm chàng say mê
Lát sau cô gái cũng về
Chàng liền gập sách nói lời cám ơn:
“Gặp cô chẳng gì mừng hơn
tôi là sĩ tử cô đơn lạc đường
Bô già, cùng cô đoái thương
ơn sâu trong dạ, tôi thường nhớ ghi
cô còn biết, tôi đi thi
lại tường cả việc, tôi thì đến đây
còn cô đang ở nơi này 
rừng sâu cô độc tháng ngày cùng ai”
Cười tươi như ánh nắng mai
Nàng rằng: “Chàng hỏi chuyện dài xin thưa
nhà này cha mẹ di thừa 
Ngày xưa cha thiếp cũng từng làm quan
chỉ vì ghét bọn gian tham
Công đường trả ấn xa làng vào đây
nghề nghiệp sinh sống hàng ngày
nuôi ong lấy mật, gạo này đổi trao
Thiếp đây rủi phận má đào
tự nhiên đau mắt ngày nào thành đui
mẹ cha khuất núi cả rồi
còn Bô, với thiếp lần hồi bên nhau
không nhìn, linh tính rất cao
hôm qua cảm biết, thày vào nơi đây”
Nghe lời nàng nói thương thay
Cảnh gia cũng có phần này giống nhau

Thế rồi đến sáng hôm sau
Chia tay cô gái chàng mau tới trường
Khuyên ngăn, cô gái tỏ tường:
“Còn bảy ngày nữa thi đường mới ra”
Chàng rằng: “Niêm yết mới qua 
Còn hai ngày nữa chính là vào thi”
Biết rằng không giữ được thì
Nắm cơm, lạng bạc, chàng đi vào trường
“Cảm ơn cô đã mến thương
cơm thì xin nhận, bạc thường dám đâu
nếu mà đỗ đạt vinh cầu
ta luôn ghi nhớ ơn sâu tìm nàng”
Hôm sau vừa tới cung đàng
Nghe tin vua yếu, lùi sang năm ngày
Giật mình Sĩ ngạc nhiên thay
Đúng lời cô gái nói ngày hôm qua
Kỳ thi năm ấy đề ra
Có nhiều điển tích Phật gia, đạo thiền
Bao nhiêu sĩ tử các miền
Không học đạo hạnh, nhãn tiền hỏng thi
gặp may chàng Sĩ cũng vì 
Đọc thông sách Phật ở khi nhà nàng
Bài làm trôi chảy nhẹ nhàng
Đỗ đầu tiến sĩ thuộc hàng thủ khoa

Trước khi nhậm chức nơi xa
Vua ban vàng bạc lụa là vinh quy 
Ngựa, xe, lính hộ đường đi
Về quê cô gái chàng thì tạ ơn
Đèo cao vừa mới bước lên 
Thấy cô gái đẹp đứng trên ngóng chờ
Mắt huyền sáng đẹp mộng mơ
Ong ngời lấp lánh, áo mờ nét hoa
Ngẩn người, Sĩ mới nhận ra
Vội vàng xuống kiệu lạy và tạ ơn
Rồi chàng bộc bạch nguồn cơn: 
“Mắt nàng sao lại tinh tường như xưa
Nhờ thêm sách Phật nàng đưa
Bảng vàng đỗ đạt, công vừa ơn sâu”
Nàng rằng: “Nào có gì đâu 
cũng là tài đức phúc sâu của chàng
còn ong hút nhị hoa vàng
Dược linh nhỏ mắt nên nàng khỏi ngay
hôm qua linh tính báo rày 
vinh quy chàng sẽ qua đây thiếp chờ”
Niềm vui đẹp tựa trong mơ
Một ngày nên nghĩa, một giờ nên duyên
Cầu hôn đưa nàng về liền
Thưa cùng với mẹ, dâu hiền mẹ hay
Đuốc hoa được tổ chức ngay
Đón dâu kiệu võng ngập đầy sắc hoa
Đàn ong quấn quýt gần xa
Người đời thường gọi: nàng – bà chúa ong.

CÁI CÂN THỦY NGÂN


Chuyện xưa ghi lại ngọn nguồn
Có gia đình nọ bán buôn tháng ngày
Chỉ mong mua rẻ bán may
Liền về chế chiếc cân này lừa dân
Ruột trong có chứa thủy ngân
Hai đầu bịt bạc trắng ngần ai hay
Mua thì đầu dốc nhẹ tay
Bán thì quả nặng, phần may về mình
Lọc lừa buôn bán bất minh
Tiền tài của lả thình lình giàu to
Con cái là phận trời cho
Sinh liền hai trẻ con so ngoan hiền
Làng trên xóm dưới khắp miền
Ngợi khen hồng phúc tổ tiên giúp về
Gia đình hạnh phúc đuề huề
Dưới trên khỏe mạnh nếp nề gia phong
Nhưng rồi áy láy trong lòng
Chồng liền bảo vợ: “ chẳng mong gì nhiều
bạc tiền nay cũng đủ tiêu
cái cân phả bỏ tránh điều bất nhân
một lòng sám hối thành tâm
để cho con cái có phần về sau”
Mang cân ra chẻ cho mau
Giật mình ở giữa đọng màu máu tươi
Thắp hương khấn vái đất trời
Làm ăn lương thiện giúp người khó khăn
Thế rồi chỉ trong nửa năm
Hai con đang lớn bỗng lăn chết liền
Vợ chồng than khóc liên miên:
“Chúng con đã biết nhãn tiền tỉnh tu
cải tà quy thiện thế ru
Phật sao không chứng, oán thù mãi con”
Khổ đau nước mắt mỏi mòn
Buồn rầu lòng dạ, thiết còn làm ăn
Một hôm bụt hiện nói rằng:
“Hãy lo cuộc sống trở trăn trách gì
thấy ngươi lừa lọc bất nghì
Trời sai hai quỷ xuống thì đầu thai
nếu không tỉnh ngộ một mai
chúng sẽ phá hết tiền tài bất minh
nay ngươi hối cải tu tình
Trời liền bắt chúng, thiên đình về ngay
không nên thương tiếc hàng ngày
ở hiền trời sẽ có ngày giúp cho”
Nghe lời tiên bụt dặn dò
Vợ chồng vui vẻ chăm lo việc lành
Quả nhiên trời thấu lòng thành
Sinh hai con khác hiền lành hơn xưa
Đẹp xinh hiền thảo có thừa
Văn hay chữ tốt lại vừa thông minh
Lớn lên có nghĩa có tình
Dưỡng nuôi cha mẹ hiển vinh cả đời.

TÔI YÊU 3C












30 năm một mốc son chói lọi
Chặng đường dài, hạnh phúc biết bao
Ơi 3C niềm vinh dự tự hào
Đã trải qua, những tháng ngày sóng gió
Từ khắp châu Âu, vươn ra biển cả
mang ánh sáng văn minh, rạng rỡ đất nước mình
Công nghệ thông tin, cầu nối nghĩa tình
Với thế giới không còn xa cánh nữa
Ơn thế hệ vàng, làm nên tất cả
Để hôm nay lớp kế cận noi theo
Đất nước chung tay đã hết đói nghèo
Đang vững bước đi lên
sánh cùng thế giới
3o năm thời gian xa vời vợi
Mà tưởng như ngắn tựa tấc gang
Lịch sử hôm nay đã bước sang trang
Công nghệ 4.O cùng trong cả nước
Với 3C là con tàu luôn tiến lên phía trước
Đang bay xa chinh phục đỉnh cao
Nhận bằng khen thành phố thưởng trao
Đóng góp lớn, hàng năm cho xã hội
Thiết bị điện
Là công ty tư nhân hàng đầu quốc nội
Liên doanh nước ngoài, cùng với Mỹ, Âu
GE, Siemens chất lượng hàng đầu
Uy tín, nhiệt tình con đường đi tới
Phương châm lãnh đạo luôn luôn đổi mới
Tự tin, quyết tâm,
đoàn kết để thành công
Cùng vượt qua gian khó bão giông
Cả công ty vững vàng một khối
Chủ động làm việc, kiểm tra và cùng học hỏi
Nâng tầm cao kiến thức mỗi ngày
Tình yêu nghề thật sự đắm say
Cùng ngành điện đã vươn xa toàn quốc
Từ miền tây, cuối cực nam đất nước
Ra Tây Nguyên lên phía Bắc địa đầu
Điện lực việt nam dù ở nơi đâu
Tiếng nói 3C niềm tin lan tỏa
Hàng ngũ kỹ sư
kỹ thuật viên không ngại gì vất vả
Vùng sâu vùng xa hay đến đồng bằng
Bám chốt công trình ngày nắng đêm sương
Hòa với niềm vui những giờ đóng điện
Biến áp 500, dầu Online, máy cắt
Cùng bao nhiêu máy móc tối tân
Cung cấp an toàn cho đến tận chân ( công trình)
Chủ đầu tư vững vàng tin tưởng
Những lời khen đấy là phần thưởng
Vì nước vì dân phục vụ quên mình
Ơi 3C điểm đến nghĩa tình
Ngôi nhà chung của một thời để nhớ
30 năm là vườn hoa rực rỡ
Yêu vô cùng hai tiếng gọi 3C.
Đỗ Trọng Kim 4-7-2019