Thứ Tư, 19 tháng 6, 2019

THÀY HÍT


THÀY HÍT VÀI CUNG
Lời khen thày hít đủ điều
Cứ như làn gió theo chiều bay xa
Hoàng cung, vụ trộm xảy ra
Vua vừa mất một lọ hoa bằng vàng
Triều đình Trung Quốc tặng sang
Bao ngày tra xét chẳng màng, chẳng ra
Nghe tin ở một vùng xa 
Có thày bói hít thật là tiếng tăm
Liền sai quân lính đến thăm 
Mời thày thu xếp ngày rằm vào cung
Ngựa xe võng kiệu đi cùng
Hít ta hoảng hốt hãi hùng xiết bao
Việc này ai cứu được nào
Đâm lao chỉ biết, theo lao nhờ trời
Tội này chắc chắn đầu rơi
Ngục sâu tra tấn, rụng rời chân tay
Qua sông cầu nhỏ nước đày
Thôi thì nhảy xuống chết ngay cho rồi 
Thế là trên võng chàng ngồi 
Nghiêng mình ngã xuống nước trôi theo dòng
Lính khiêng hoảng hốt lặn vòng 
May sao vớt được rồi dong lên bờ
Tỉnh ra lòng dạ ngẩn ngơ
Tuy nhiên chàng lại giả vờ mắng to:
“Chúng bay ai bảo lặn mò
ta xuống thủy phủ để dò thực hư”
Võng nằm giả bộ vô tư
Nhưng lòng thầm nghĩ từ từ tính sau
“Bụng làm dạ chịu” mà đau
Chỉ vì khoác lác, nỗi sầu ai hay
Nhưng trời lại phú vận may
Thằng Bụng, thằng Dạ, khiêng thày nghe qua
Tưởng là vua Thủy nói ra
Chắp tay vái lạy như là tế sao
Thày Hít như tỉnh chiêm bao
Mừng vui dõng dạc, đâu nào khai ra
Thành thật ta sẽ dung tha
Nói nơi cất dấu đâu xa, rõ ràng
Nghe rồi võng lọng nghênh ngang
Vào cung bói hít lọ vàng ra ngay 
Kẻ gian dấu ống máng này 
Cho người lên đó vật nay vẫn còn
Bao ngày trông đợi mỏi mòn
Tìm ra bảo vật vàng son vua mừng 
Liền sai mở tiệc tưng bừng
Thưởng ban hậu hĩnh, phong cùng danh cao
Một phen hú vía làm sao
May nhờ hồng phúc trời cao mà thành.

THÀY HÍT SANG TÀU
Về quê mới được ít lâu
Hôm nay nghe nói sứ Tàu vừa sang
Đến nhà mời gọi đàng hoàng
Nguyên là: Hoàng đế cung vàng Trung Hoa
Vừa rồi vụ trộm xảy ra 
Bao nhiêu bảo vật hoàng gia mất liền
Đã lâu án sát điều nghiên
Nhờ thày bói toán hậu tiền chẳng ra
Nghe tin ở nước nam ta 
Có thày bói hít tài hoa hơn người
Cho nên cử sứ sang mời
Nhờ chàng tìm kiếm, việc thời thưởng to
Tin như sét đánh, âu lo
Lần này chắc chết, sao cho bây giờ
Vợ hiền con dại ngây thơ
Biết ai giúp đỡ cậy nhờ về sau
Nghĩ mà dạ xót, lòng sầu
Lại như lần trước, sông sâu gieo mình
Nào ngờ số phận thiên đình
Vẫn chưa cho chết, vận tình lại qua
Vớt lên tỉnh lại, mắt hoa
mũi thì rách sứt máu ra khắp người
Thông minh trách đất, than trời:
“Mũi không nguyên vẹn, hít thời hết thiêng”
Các ngươi xin hãy về liền 
Tâu vua tha thứ, bạc tiền lót tay
Nghe theo, sứ cũng giãi bày: 
“Thôi thì đành vậy đưa thày lai quê.”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét