Bài 2
Năm lên ba tuổi, Chung Nhi
Được xem quan Trạng vinh quy qua làng
Trống chiêng quân lính hai hàng
Cờ thêu võng lọng kiệu vàng uy nghiêm
Ngồi trên là vị Trạng nguyên
Cân đai đĩnh đạc, Chung liền bảo cha:
“Sau này con lớn đi xa
Làm quan, đỗ Trạng để cha khỏi phiền”
Nghe con nói vậy cha liền
Tìm thày dạy chữ thánh hiền cho con
Sớm hôm nguyện ước mỏi mòn
Mong con khôn lớn vuông tròn thanh cao
Bề ngoài linh hoạt làm sao
Mà bao ngày chẳng, chữ nào nhập tâm
Dương ông chán nản bần thần
Thương con, lòng chẳng ngại ngần nói ra:
“Thôi thì giỏ ấy quai ta
Lớn lên mổ lợn để mà sinh nhai”
May thay con cũng có tài
Bán mua giết mổ, mấy ai đã bằng
Một hôm mua lợn làng trong
Quan bà gọi bán, lại không có nhà
Quan ông trong cửa bước ra
Thấy người mua lợn, đâu là biết chi
Lấy khăn lau mặt rồi đi
Hai râu vuốt chẽ, tóc thì búi lên
Chung Nhi trông thấy đọc liền
Gọi cha mười tám quan tiền chồng ngay
Bà về gay gắt lắm thay:
“Sao ông lại bán giá này hả ông”
Quan ông đứng tựa trời trồng
Nghe Chung giải thích rồi không nói gì
Phục tài chữ nghĩa một khi
Quản đâu đắt rẻ ông thì bán cho
Quan bà cũng chẳng đắn đo
Yêu tài, yêu chữ bà cho bắt liền.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét