Thứ Sáu, 19 tháng 10, 2018

TRẬN CUỐI


TRẬN CUỐI
Hồi ký
Ngày 15-4-1975
-Tiểu đoàn tôi nhiệm vụ giữ chân sư 18 của địch tại Hố Nai Biên Hòa, tôi trung đội trưởng trinh sát được điều sang làm đại đội phó đại đội 1 chốt giữ đồi phía tây, cách sân bay khoảng 5km.
Đứng trên đỉnh đồi về đêm trong làn gió mát, nhìn ánh điện sáng đủ màu lấp loáng rất đẹp bởi mấy năm ở rừng chúng tôi chưa bao giờ được chiêm ngưỡng. Mỗi lần máy bay lên xuống, gầm rít inh tai, đèn pha sáng rực một khoảng trời. 
Gần sáng đào và ngụy trang xong công sự, chưa ai kịp chợp mắt thì phát hiện, dưới chân đồi có rất nhiều lính VNCH lưng đeo ba lô tay nhăm nhăm súng đang tiến lên chốt. Lấy khẩu B40 trong tay cậu Toàn tôi lắp đạn nhằm vào toán lính xiết cò. Một tiếng nổ vang khói đen mù mịt, tai tôi ù đi. Không đầy phút sau, thấy tê dại bên chân ngã văng khẩu súng , máu chảy xuống ống quần, anh em vội đưa tôi vào công sự. Thì ra khi tôi bắn quả B40 trời vừa mới sáng sương mù còn đặc quánh khói chậm tan, địch phát hiện mục tiêu liền câu M79 tới và tôi đã bị mảnh đạn xuyên vào hông. 
Lúc này các đại đội khác cũng đồng loạt nổ súng. Địch 3 lần lên, ba lần bị đẩy lùi tới chiều tối chúng rút về bốt và cho pháo binh cùng máy bay ném bom hủy diệt trận địa. Phía ta bị thương và hy sinh nhiều nhưng vẫn quyết tâm giữ vững trận địa. Trung đoàn lệnh tiểu đoàn 2 lên chi viện đồng thời tổ chức chuyển thương binh liệt sĩ về phía sau
Tôi được mấy anh em bộ phận hậu cần quân y cõng và đưa xuống, dưới làn pháo 105 ly bắn loạn xạ. Tôi bảo với anh em:
-Mình bị thương chân vẫn bò được mọi người hãy tập trung lo cho những người nặng hơn
Đến nửa đêm thì hầu hết thương binh liệt sĩ đã được đưa xuống chân đồi và đi về trạm quân y tiền phương cách khoảng 5 km đường rừng, các liệt sĩ thì đưa về vị trí chôn cất nơi định trước, đã đánh dấu trên bản đồ để sau này dễ tìm.
Nằm trên võng, tôi thương anh em quá cứ ba người một võng thay phiên nhau, đêm rừng tối không nhìn thấy đường, Người đi đầu đèn pin bịt chặt ánh sáng chỉ nhỏ như con đom đóm soi đường mòn, người sau theo người trước , dốc đá gập ghềnh, bước chân xiêu vẹo, nhưng mọi người quyết không để thương binh đau thêm. Về đến đội phẫu, mọi thương binh được cấp cứu và sơ cứu, sáng ra lại tiếp tục chuyển về bệnh xá phía sau. 
Bệnh xá K32 của quân khu đóng ở sát bờ sông Đồng Nai. Từ đây đến trạm không biết bao nhiêu xa mà phải đi từ sáng tới chiều. Qua biết bao đèo suối, có những lúc qua cầu cầu độc mộc chỉ một cây gỗ, trên có dàn tay vịn rất nguy hiểm, tôi mệt quá, nằm trên võng ngủ li bì, mê man có lúc hét rất to các đồng đội đang khiêng phải dừng lại gọi, tôi bừng tỉnh mồ hôi vã ướt cả áo. Mọi người nghỉ chân, nhìn sang võng cạnh thấy có người phủ chăn kín mặt tôi liền hỏi: 
-Bạn bị thương vào đâu? không thấy trả lời .
Một lát sau có cậu lính quân y lên tiếng nói:
- Cậu ấy hy sinh rồi nhưng chúng tớ cố đưa về, vì cũng sắp đến trạm. ( Thường thì khiêng thương binh như thế này bộ phận quân y mang theo thuốc và dụng cụ cấp cứu, cùng cả cuốc xẻng nếu như giữa đường có sự cố, không cứu được thì tìm chỗ mai táng rồi vẽ sơ đồ mang về.)
5 giờ chiều tới bờ sông, bên kia là trạm xá, do tránh máy bay địch, tối hẳn mới có xuồng sang đón. anh chị em trong trạm ra tận nơi đưa thương binh vào hầm thắp đèn cấp cứu. Còn tôi được đưa vào lán trung thương (Nơi cho những người bị thương ở mức độ trung bình) Lúc này tôi cảm thấy đói mệt vô cùng, mở mắt nhìn rồi lại thiếp đi, bỗng nghe có tiếng gọi và một bàn tay mềm mại nhẹ nhàng lay lay:
-Đồng chí ơi dậy ăn cháo.
Ôi không biết là tỉnh hay mơ đây, một giọng nói dịu dàng của phụ nữ trong không gian tĩnh lặng không tiếng súng mà lâu lắm tôi mới được nghe. Rồi không biết vì mừng hay vì cảm động tự nhiên hai hàng nước mắt tôi chảy dài. Cô y tá mặc áo bà ba đen quấn khăn rằn tay bưng bát cháo.
-Anh cứ nằm yên để em bón cho. Tôi như đứa trẻ há miệng nhấp nháp hương vị thơm ngon của thìa cháo, tận hưởng sự ân cần như của người mẹ, người chị, người em mà đã lâu không gặp
Ăn xong cô y tá dặn:
-anh nghỉ đi ngày mai mổ để lấy đạn ra.
Giữa làn bom đạn tôi không sợ mà nói đến tiêm với mổ mà tôi lo và hồi hộp quá.
Trưa hôm sau tôi được bác sĩ dìu lên bàn mổ, nói là bàn mổ thực ra chỉ là cái chõng tre được trải ni nông và khử trùng. Nằm trên bàn người tôi run cầm cập, bác sỹ hỏi:
-Đồng chí rét hay sao, tôi trả lời vâng.
Anh gọi người mang chậu củi đang hồng than để dưới gầm bàn.
- Tôi trấn tĩnh nói: dạ ổn rồi ạ 
Kíp bác sỹ bắt tay làm việc họ cắm xung quanh vết thương 3 chiếc kim tiêm rất to và dùng xilanh thuốc tê bơm vào, một lát hỏi tôi:
- Còn đau không? tôi trả lời không.
Nằm úp sấp mặt, phần trên che chăn tôi nghe rõ tiếng dao kéo cắt thịt sồn sột và họ nhắc tôi thấy đau thì bảo. 30 phút sau thấy có người nói:
- Thôi khâu vào nếu mổ sâu đứt dây thần kinh tọa sẽ teo chân, để sau này ra Bắc mổ tiếp.
Tất cả đồng ý, đợi băng bó xong tôi ngoảnh lại hỏi? Một anh bác sỹ trả lời ổn rồi chỉ một tuần là lành thôi, nhưng tôi biết….
Bao ngày vào chiến dịch mệt mỏi căng thẳng, giờ không phải lo gì nữa tôi ngủ ly bì 2 ngày liền. đến giờ thay băng , tiêm thuốc mới tỉnh dậy.
Ngày thứ ba trở đi không ngủ được nữa, tôi tranh thủ viết nhật ký và mở đài theo dõi chiến sự. Tư Yên là cô y tá đêm hôm ấy hàng ngày vẫn thay băng và cơm nước cho lán tôi lúc rỗi việc nàng thường hỏi thăm chúng tôi quê ở tỉnh nào ngoài bắc, rồi cô tự giới thiệu: em quê ở Long An vùng sông nước.
Còn chúng tôi về đây nhiều đơn vị mỗi người mỗi tỉnh khác nhau, cậu Hải nằm phía trong lên tiếng trước: 
- Tôi ở Bắc Ninh quê hương Quan họ đây.
Tư Yên liền cất tiếng hát: “Ăn một miếng trầu, gặp đây ăn một miếng trầu\ không ăn cầm lấy…, không ăn cầm lấy cho nhau bằng lòng /miếng trầu là miếng trầu vàng” ôi một giọng quan họ pha chất nam bộ sao mượt mà đến thế rồi nàng kể:” ba mẹ em quê ở Bắc Ninh vào Long An từ năm 1954, em sinh tại đây nên giọng pha chút nam bộ. Ba mẹ em hát quan họ rất hay, nhưng do tục lệ liền anh, liền chị không được lấy nhau nên ba mẹ đã trốn nhà cùng đoàn người vào nam, để được sống bên nhau 
Sau mười ngày vết mổ đã lành nhưng chân bị tê teo do mảnh đạn nằm sát dây thần kinh tọa đi lại phải chống nạng. Lúc này đang chiến dịch lớn, thương binh về nhiều những trường hợp như tôi được chuyển về trạm ăn dưỡng quân khu chờ về đơn vị chiến đấu. Nhưng cũng thật bất ngờ lần bị thương thứ 2 này, cũng là trận chiến cuối cùng trong đời binh nghiệp của tôi.
Khảnh khắc khó quên 
39-4-1975 
Chiến dịch HCM đang vào thời kỳ quyết liệt, chiến thắng Xuân lộc thắng lợi, đây được coi là trận Điện Biên Phủ thứ 2 mở đường cho đại quân ta tiến về Sài gòn
Nằm trong lán tre của trạm nghỉ dưỡng T35, chúng tôi lúc bấy giờ đều là thương binh, nặng có nhẹ có, với chiếc Radio bên mình từng ngày liên tục theo dõi tin chiến thắng trên Đài phát thanh Giải phóng, 
Rồi những gì mong ước đã đến đúng 11h 30 giờ ngày 30-4-1975 một bản tin được phát ra Dương văn Minh đã đầu hàng, miền nam hoàn toàn giải phóng, chúng tôi, cả trạm như vỡ òa ra reo mừng, tay tôi cầm chiếc Radio rơi lúc nào không biết. Bài hát giải phóng miềm nam được cất lên, chẳng ai bảo ai họ hát say sưa như chưa từng được hát.
Đồng chí trưởng trạm đứng giữa lán hô to hôm nay không cần theo chế độ khẩu phần, sẽ mở kho để anh em ăn mừng chiến thắng
Chúng tôi vừa hát vừa khóc, khóc vì mừng, khóc vì tiếc nuối, giá không bị thương, giờ này đang cùng đồng đội tiến vào dinh Độc lập hoặc hòa trong không khí nhộn nhịp cờ hoa của người dân trên từng đường phố Sài Gòn. 
ĐTK

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét