Thứ Ba, 25 tháng 9, 2018

QUA CAMPUCHIA VỀ VIỆT NAM

Phần 2
QUA CAMPUCHIA VỀ VIỆT NAM

Để thực hiện kế hoạch Việt Nam hóa chiến tranh của Mỹ. Đầu năm 1971 Mỹ cùng chính quyền Sài Gòn cùng lúc mở hai chiến dịch lớn là Lam sơn 719 Nam Lào, và chiến dịch Đông Bắc ,Campuchia,
Chiến dich Nam Lào hòng đánh phá toàn bộ hệ thống hậu cần và cắt đứt con đường Trường Sơn của ta tại khu vực đường 9. Mỹ-và chính quền Sài Gòn huy động chiến dịch lúc cao nhất có 55.000 quân, gồm 15 trung đoàn bộ binh, 3 thiết đoàn thiết giáp, 21 tiểu đoàn pháo binh, trang bị gồm 578 xe tăng, xe bọc thép, 318 khẩu pháo, 700 máy bay các loại. Nếu thắng lợi sẵn sàng vượt vĩ tuyến 17 đánh tràn ra Bắc. Nhưng chúng thất bại hoàn toàn.
Chiến dịch Đông Bắc campuchia. Mỹ, Việt Nam cộng hòa cùng Non Nol đánh phá hòng tiêu diệt Bộ chỉ huy quân giải phóng miền của ta đóng tại biên giới. Trên dùng do B52 giải thảm, dưới nhiều sư đoàn bộ binh có xe tăng pháo binh hỗ trợ nhưng đều bị quân ta đánh trả mãnh liệt và phá tan. Sihanouk được Bắc Kinh hỗ trợ lãnh đạo quân Khoe Me đỏ campuchia nổi dậy, tạo thế da báo. Do vậy khi chúng tôi hành quân qua các vùng giải phóng nên rất an toàn.
Từ đây đường rừng bằng phẳng hơn, phần lớn là rừng khộp, le và cây dầu. Trên cho biết chúng tôi sẽ đi trên đất Campuchia cho đến khi gần Nam Bộ thì rẽ về nước. Chia tay con đường Trường Sơn ,chúng tôi được ca-nô lớn chở đi dọc sông Sê Công . Dòng Sê Công lớn bằng sông Gianh quanh co khúc khuỷu và có nhiều bãi đá thác đá lởm chởm. Bầu trời ngã ba Đông Dương không một gợn mây. Ca nô xuôi ngược trên sông tự do lắm. Máy bay địch bay quần đảo liên tục nhưng không phân biệt được thuyền của dân và thuyền của "Việt cộng" nên đành lượn vài vòng rồi về.
Đây là binh trạm giải phóng chúng tôi được phát tiêu chuẩn ăn là tiền 15 đồng Rịa mỗi ngày, gạo lĩnh tại trạm, nhưng thu mua được gì ăn nấy, lúc thì cơm độn đỗ xanh, đỗ đen, lạc , thậm chí có lúc toàn gạo nếp . Mới đầu được ăn cơm nếp đỗ đen ngon quá, nhưng ăn mãi lại nhớ cơm tẻ vô cùng, rau xanh không có chủ yếu là bí ngô
Rừng thưa, đồng bằng rộng lớn chúng tôi bắt đầu hành quân đêm tránh máy bay địch. Có cánh đồng đi hai đêm chưa hết. Lính ta đặt cho là “cánh đồng chó ngáp”
Hành quân qua một bản làng trù phú, giao liên cho hay đây là vùng Stungtriêng nhà cửa hàng hiệu sầm uất lắm. Vườn nhà nào cũng có mít, chuối, xoài trĩu quả. Những hàng thốt nốt chạy dài. Dọc đường chúng tôi thấy có từng tốp du kích Cămpuchia đứng gác, người ngăm đen vác dao quắm dài rất hung dữ. Cậu giao liên liền cất tiếng chào " Sốcxơbai !" "Campuchia trâydo" ( chúc sức khỏe Cămpuchia muôn năm) Thế là mấy anh du kích Miên cười chào rồi đồng thanh hô " Sốcxơbai Việt Nam " " Việt Nam traaydo". Họ vui bắt tay từng người. sau hôm đó chúng tôi nhờ họ dạy cho một số từ để nói chuyện với dân. Cậu Cảng cùng tiểu đội học được đôi ba chữ về lừa tôi: nếu muốn chào phụ nữ thì nói là.: “Nòng xalăn bòng tê”. Hôm sau vào bản thấy chị em tôi chào liền, họ cứ khúc khích cười, tôi không hiểu sao về mọi người mới giải thích: Nòng xalăn bòng tê (nghĩa là em có yêu anh không). Trời đất ạ có ai lại tỏ tình thế bao giờ nên họ cười là phải thôi, mà nghĩ cũng vui.
Ấn tượng nhất vẫn là hôm vượt sông Mê Công, dòng sông chảy từ Trung Quốc qua Lào , campuchia vào Việt Nam chia hai nhánh lớn gọi là Tiền Giang và Hậu Giang rồi lại chia thành chín nhánh nhỏ như chín con rồng chảy ra biển đông mà trong sách giáo khoa chúng tôi từng được học.
Hôm nay được soi bóng trên dòng sông này, mọi người mừng reo, thi nhau lấy bình tông múc nước uống và rửa mặt. Lúc này là mùa khô dòng sông cạn và nhiều đảo nhỏ nhô lên trông rất thơ mộng
Sang ngang đoạn này bằng Ca-nô, mỗi chuyến chở được một trung đội, một tiếng một chuyến, đến nửa đêm đơn vị cũng sang hết sông. Cấp trên phổ biến ở đây cách thị xã Kraicheh khoảng bảy cây số sẽ là nơi hành quân rẽ về Tổ Quốc. Từ Kraicheh về Biển Hồ ( hồ TongleSap ) không xa nữa ở đó nhiều người Việt lắm. Nghe đến người Việt , và tổ quốc sao lòng chúng tôi xao xuyến lạ. Từ ngã ba Đông Dương đến biên giới Việt nam chúng tôi qua khoảng 20 trạm giao liên là hết đất campuchia.Ai cũng mong về đến Việt Nam nhưng chúng tôi lại bồi hồi nhớ bản làng bên nước bạn, nhớ anh du kích, nhớ bà con dân bản đã tận tình giúp đỡ chúng tôi, nhớ bát chè ngọt mát đường thốt lốt, nhớ dòng Sê công, Mê công hiền hòa cá tôm nhiều vô kể. nhớ tiếng khúc khích cười của các cô gái mà tôi nói sai từ.
Đây rồi là đất Lộc Ninh tỉnh Bình Long ( bây giờ là Bình Dương) là điểm cuối của con đường Hồ Chí Minh lịch sử, trên con đường đất đỏ Ba zan chúng tôi xuyên qua bạt ngàn rừng cao su xanh mát mắt. Đồn điền cao su của người Pháp được trồng thẳng hàng dọc, ngang, chéo cũng thẳng. Đồng chí dẫn đường sao giỏi thế không có đường mòn, cứ xuyên qua từng lô cả ngày trời mà tối vẫn về đến trạm.( Sau này về đơn vị tôi mới biết là do đồng chí ấy đi bằng địa bàn)
Hành quân từ Bắc vào đến nay cả đi lẫn nghỉ đã tròn tám tháng. Trải qua biết bao gian nan ác liệt trên đường, nào là bị bom đánh, gặp biệt kích rồi mưa lũ, sốt rét rừng quân số đã vơi đi hai phần, bởi nằm lại các binh trạm.
Đơn vị đã đến bờ sông Đồng Nai và bên kia sông là nơi đón nhận tân binh của trung đoàn 4 (Q4). Bây giờ đang vào mùa mưa, nước lớn ngập tới chân tre, dòng sông rộng ra như gấp đôi ngày thường, chảy cuồn cuộn đỏ ngầu từ thượng nguồn đổ về cuốn theo những cây gỗ , can phao, lưới cá của dân cùng rác rưởi
Tạm thời chúng tôi dừng lại đợi nước rút, nhưng trời vẫn mưa mỗi ngày một đến hai trận, lương ăn đã cạn, mỗi bữa tiểu đội 12 người chỉ được một bơ bột mỳ nấu loãng cùng lá bướm, măng rừng tạm sống qua ngày.
Ban chỉ huy tiểu đoàn tổ chức cuộc họp khẩn cấp, nếu không qua được thì chỉ hai ba ngày nữa bột mỳ cũng không còn bộ đội sẽ chết đói. Một số ý kiến đề ra nối dây rừng với nhau bơi qua sông cột lại để anh em dựa vào lần sang, vậy cứ thử xem sao, nhưng không thể được vì những đoạn dây vừa kéo ra đều bị cuốn trôi.
Bên này sông toàn rừng già không có dân, nên việc tiếp tế mua bán lương thực không được, còn bên kia sông là rãy Bàu Hàm ngô khoai của dân trồng đang vào mùa thu hoạch.
Không còn cách nào khác , Đảng ủy, ban chỉ huy tiểu đoàn lên kế hoạch và nhanh chóng phổ biến xuống từng tiểu đội, ba lô hàng lý cho hết vào túi ni nông của TQ (to gần bằng chiếc bao tải, cấp khi đi B, bây giờ được dùng đến) cột chặt lại làm phao, nồi xoong, xẻng, cuốc bỏ hết chỉ mang theo súng đạn ngay chiều nay sang sông .
Tiểu đội tôi còn khoảng ba bơ bột mỳ bỏ ra nấu nốt, bởi nếu vượt được sông sang kia sẽ có lương thực, còn như ….. không phải làm con ma đói
4h chiều lệnh xuất quân bắt đầu. Nhìn dòng nước chảy xiết trong lòng ai cũng ớn lạnh, nhưng phải lao vào chỗ chết để tìm sự sống, không ai bảo ai tất cả ùa xuống sông tay bám phao súng gác trên chân đạp nước sang ngang. đoạn này sông tuy rộng nhưng nước chảy nhẹ hơn và cứ thế xuôi dòng khoảng hơn một cây số thì cũng tạt dần được sang bờ, may thời gian gần tối máy bay địch không hoạt động.
Hơn một tiếng đồng hồ tất cả đại đội lần lượt sang hết bờ leo lên nằm thở, bỗng phát hiện một chiến sỹ mất phao bị nước cuốn trôi cách bờ chừng 20 m đang quấn vào lưới cá của dân mọi người ùa xuống kéo dong vào bờ thì đã ngất xỉu vì uống no nước( Cậu ta tên là Quân quê ở Hà Tĩnh biệt danh Quân thi sỹ bởi làm thơ rất hay)
Y sĩ cùng mọi người vội vàng cứu , người dận ngực, người hô hấp một lát nước trong miệng ộc ra và dần tỉnh lại, vừa mở mắt Quân đã đọc hai câu thơ:
Làm trai chưa xứng là trai/ Phú Xuân chưa trải Đồng Nai hết hồn*
Làm mọi người cùng cười ồ lên thoải mái.
Vượt sông an toàn chúng tôi được bổ sung về đơn vị chiến đấu ( tiểu đoàn 1 E 4 trực thuộc quân khu 7 miền Đông Nam bộ) đóng quân ở khu rừng già, thuộc huyện Trảng Bom tỉnh Biên Hòa. Tôi , Thỉnh, Cảng được bổ sung về trung đội trinh sát của tiểu đoàn, số anh em còn lại biên chế xuống 4 đại đội chiến đấu. Còn anh Thế cũng quê ý Yên Nam Hà là tiểu đội trưởng, tiểu đội tôi được bổ sung về đại đội thông tin Trung đoàn. Khi chia tay thật bùi ngùi tôi như hẫng hụt, bởi từ khi bổ sung vào tiểu đội của anh trên đường đi. Anh rất quý tôi, coi tôi như em ruột của anh vậy. và sau đó cứ mỗi lần có việc xuống tiểu đoàn anh đều đến thăm và động viên tôi.
Tuần đầu được làm quen với chỉ huy và lính cũ toàn người Nam bộ vì đây là trung đoàn địa phương trực thuộc quân khu. Tuy mới lạ nhưng được mọi người ưu ái và tình cảm nên chúng tôi cũng yên tâm. Địa bàn hoạt động ba tỉnh Long- Bà- Biên( Long Khánh, Bà Rịa, Biên Hòa) Chủ lực địch ở đây là sư đoàn Úc và Sư đoàn 18 Việt nam cộng hòa.
Hết

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét