Mẹ nay
ngót chín mươi xuân
Mắt mờ
chân chậm mẹ lần tập đi
Đường dài
xưa có xá chi
Đường đời
mẹ gánh quản gì gió sương
Tuối thơ sống cảnh tha phương
Đèo cao, dốc thẳm Mẹ thường
trải qua
Đói lòng
húp bát cháo hoa
Theo Bà tần
tảo phương xa đất người
Đầy vơi
mua chín bán mười
Gian nan vất
vả kiếm lời lo thân
Suối thiêng, nước độc
bước chân
Mưa rừng sốt
rét sức dần hiểm nguy
Quy tiên
Bà chẳng mong gì
Mong Mẹ có
chốn có thì Bà vui
Tang Bà, Mẹ
những ngậm ngùi
Cuộc đời
tưởng những dập vùi từ đây
Bão giông
trời lại quang mây
Cây xanh lại
tốt, nở đầy sắc hoa
Lấy chồng
từ thủa mười ba
Đến năm mười
chín mới đà biết yêu
Bao năm, nắng
sớm mưa chiều
Khai hoa kết
trái, bao điều đắm say
Sinh con
trời phú vận may
Ba trai
hai gái ngày ngày lớn khôn
Nào đâu biển
động sóng cồn
Một ngày
cau gẫy, trầu vàng
tả tơi
Cha đi chẳng
nói một lời
Mẹ như như
cây liễu giữa trời bão
giông
Nuôi con ,
nuôi mẹ, thờ chồng
Chắt chiu
hạt thóc, giữa đồng lúa hương
Con cả biền
biệt chiến trường
Tin còn,
tin mất nhớ thương ngẹn
lòng
Thân cò lặn
lội long đong
Lời thơ
văng vẳng, buồn trong câu Kiều
Lòng ai nặng
nỗi cô liêu
Thân như
cây yếu, nặng nhiều
trái non
Cha đi
mang cả tuổi xuân
Mình mẹ tần
tảo thay phần cho cha
Lo cho con
đủ thất gia
Cháu nội, cháu ngoại gọi Bà yêu
thương
Mẹ ơi trên
mỗi dặm trường
Công ơn của
mẹ con thường khắc ghi
Xuân sang
con chẳng mong gì
Mẹ vui, mẹ
khỏe con thì an tâm
Nghĩ về đời
Mẹ lâng lâng
Vần thơ lục
bát con dâng lên người.
2013
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét