Chủ Nhật, 10 tháng 11, 2013

NÓI CHUYỆN VỚI CON TRAI


Mái đầu đã điểm sương pha 
Trời khuya gió lạnh xót xa phận mình
Thương con lỡ dở duyên tình
Một thân, một bóng, một mình lẻ loi


Khi vui đắng cả nụ cười
Khi buồn thơ thẩn như người ngẩn ngơ
Bao giờ cho đến tuổi thơ
Con vui cắp sách, cha mơ đường đời
Sông sâu con sóng đầy vơi
Lòng cha đâu phải như cơi đựng trầu
Mặc cho mưa nắng giãi dầu
Lo con khôn lớn, lo câu học đời
Bây giờ đã lớn con ơi
Vượt qua sóng gió con thời đi lên
Là trai con nhớ đừng quên
Đôi vai gánh nặng, Tổ tiên cậy nhờ
Lòng cha nặng những vần thơ
Không còn trẻ nữa, già nhờ cậy con
Mong sao hạnh phúc vuông tròn
Sông sâu cũng vượt, lên non cũng trèo
Chí trai không chịu phận nghèo
Lo làm, lo học, biết theo lẽ đời
Đừng vì một chút mảng chơi
Mà làm lỡ cả một thời trẻ trai
Đường đi con nhé còn dài
Hãy nên tận dụng, đừng hoài thời gian
Bão giông rồi cũng lúc tan
Vừng đông lại sáng, hơn ngàn khi xưa

Đêm nay lất phất hạt mưa
Gió heo heo thổi nhặt thưa tiếng lòng
Ngoài đường ai bán hàng rong
Chắc ai, ai đó nỗi lòng như cha
Vần thơ cha viết nhạt nhòa 
Bao nhiêu tâm sự như hòa vào đêm....
 7-2012

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét