Thứ Hai, 16 tháng 12, 2019

TRẠNG LỢN (13-Đoạn kết)



Bước chân qua ải Nam quan
Đây rồi đất nước giang san quê nhà
Ngắm nhìn sông núi bao la
Cò bay thẳng cánh, mượt mà đồng xanh
Thày trò vó ngựa phi nhanh
Mười năm đi sứ hoàn thành vẻ vang
Vua, tôi tay lắm lệ tràn
Bao năm xa cách ngỡ ngàng đổi thay
Rồi cùng nghe Trạng trình bày
Khó khăn vất vả những ngày nơi xa
Đối nhân xử thế những là
Liệu cơ đối đáp, vượt qua mọi điều
Vua nghe cảm động bao nhiêu
Khen như Mạc Đĩnh Chi yêu của mình (1)
Tiệc mừng truyền cả cung đình
Các quan chúc tụng tôn vinh nhân tài
Nghỉ ngơi ngày một ngày hai
Vua ban vàng bạc, lệnh bài thăm quê
Mẹ già khuất núi mới kề
Phấn Khanh mong đợi chồng về ngày đêm
Được tin phủ đệ đẹp thêm
Ngoài sân trang trí, bên thềm đèn hoa
Vườn tiên tiệc đã bày ra
Đón ngài quan Trạng đi xa đã về
Phấn Khanh nước mắt dầm dề
Bấy lâu xa cách não nề năm canh
Bây giờ chàng đã danh thành
Cây khô nay lại xanh cành, đơm hoa
Nén hương tạ lỗi mẹ cha
Những ngày tang trở, con xa không về
Hôm nay đoàn tụ đuề huề
Phòng Loan gối phượng thỏa thuê ngọt ngào
Toại lòng với những ước ao
Đêm ngày đàn sáo, dạt dào thi ca
Bao năm vất vả phương xa
Sức nay đã yếu, tuổi đà sáu mươi
Trạng xin trí sĩ nghỉ ngơi
Lập nhiều công lớn vua thời gia phong
Chức vương là thượng quốc công
Đất đai, lập ấp cánh đồng bao la
Bạc vàng tu sửa lại nhà
Gia phong phụ mẫu cùng là người thân
Phấn Khanh nhất phẩm phu nhân
Các con học vấn, danh thân lẫy lừng
Ơn vua lộc nước đã từng
Một nhà vinh hiển vui mừng xiết bao

Một hôm trăng tỏ, trời cao
Dong thuyền lạc bến, như vào cõi tiên
Trạng ngồi ở dưới nhìn lên
Hoang sơ dải cát, miếu đền chi đây
Lái đò liền trả lời ngay:
“Đền thờ thánh Chử nơi này lên tiên”
Lẽ chăng là bãi “Tự nhiên”
Câu thơ ông lão, đã truyền phép cho
Bỗng xa thấy một con đò
Có người chèo lái, giọng hò thảnh thơi
“Phải Dương Đình Chung ghé chơi
lão cho mượn phép nay thời trả thôi
công danh thành đạt đã rồi
Trăm dân no ấm, vua tôi yên bình”

Đúng rồi thánh Chử giáng sinh
Càng nhanh chèo gặp, bóng hình càng xa
Mờ dần trong ánh trăng tà
Quay thuyền ghé bãi Trạng đà thắp hương
Xong rồi trở lại kinh đường
Vua nghe kinh ngạc, lẽ thường tiên nhân
Liền ban vàng bạc mấy lần
Về đây tu sửa đền trần tạ thiên
Trạng xin được đến làm liền
Tháng mười năm ấy đền thiêng hoàn thành
Thắp hương vái tạ ân danh
Đồng Tử hiển thánh, sử xanh lưu truyền
Trạng về tắm gội ngồi thiền
Không đau, chẳng ốm bỗng nhiên băng hà
Đường lên tiên giới bao la
Tuổi nơi hạ giới thọ là bảy hai(2)
Truyện xưa có thể một mai
Mãi mãi Trạng Lợn, lưu hoài nhân gian.
78 câu

………………………………………………………
(1) Vua ví Trạng như Mạc Đĩnh Chi
(2) 72 tuổi ứng 72 lần hưởng quà của người trần thế, không hơn, không kém một năm

Hết (4904 câu )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét