Thứ Năm, 2 tháng 11, 2017

MỘT THỜI ĐỂ NHỚ





















Bao năm rồi, anh vẫn nhớ về em
Cô y tá út Liên, miền Đông Nam Bộ

Vẻ tinh nghich với nụ cười rạng rỡ
Áo blouse trắng sáng cả trời chiều

Chuyện về em dù có kể bao nhiêu 
Vẫn chưa đủ của một thời đánh mỹ
Nơi miền Đông núi rừng hùng vĩ 
Trạm quân y K31 năm nào

Sông Đồng Nai nắng gió lao xao
Cánh võng đung đưa rừng le, gió mát
Bếp Hoàng Cầm, cơm thơm ngào ngạt 
Anh thương binh nghe hát nhịn cơn đau

Hình ảnh Út Liên giờ vẫn in sâu
Nhanh nhẹn, nhẹ nhàng mũi tiêm, viên thuốc
Dẫu mới lạ , mà sao quen thuộc
Như chị, như em, như mẹ quê nhà

Thương lành rồi đến lúc chia xa
Về đơn vị, đùa em tôi nói nhỏ:
“Em phục vụ chưa tận tình lắm đó
Lúc tiêm đau…….. em chẳng gãi cho anh”

Em nở nụ cười phản ứng rất nhanh:
“Có buốt kháng sinh đâu mà em gãi”
Cả binh trạm vang nụ cười thoải mái
Đập vai tôi: “ làm em sợ hết hồn”

Lúc chia tay hỏi “có giận anh không”
Vẫn nụ cười như bông hoa vừa nở
“Giận anh, giận cả đời, chả nhớ
Anh đi rồi, có tìm lại em không”

Mấy năm sau chiến dịch đầu đông
có dịp vượt sông tôi ghé thăm binh trạm
Mong gặp em trong lòng rạo rực
Nhưng ngờ đâu ác liệt chiến trường

Em đã hy sinh đang độ trăng tròn
Trong trận địch càn, bom rơi đạn lạc
Nước mắt tuôn nhòa , chiến tranh là thế đấy
Một nhánh hoa rừng, cũng chẳng được bình yên.
1-11-2017 Đỗ Trọng Kim

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét