Thứ Tư, 8 tháng 11, 2017

CHIỀU TRÀNG AN



Chiều nay về lại Tràng An
Non xanh nước biếc mênh mang mây trời
Thuyền em chèo nhẹ thảnh thơi
Phất phơ tà áo , đầy vơi câu hò
Hang sâu, động lạ vòng vo
Cây xanh tháp cổ, tím giò phong lan
Rêu phong vách đá, gió ngàn
Áo phao du khách đỏ, vàng mặt sông
Hoàng hôn trên má thêm hồng
Ninh Bình cảnh đẹp đến không muốn về.
29-10-2017


Thứ Sáu, 3 tháng 11, 2017

VỀ GIÀ




Ai rồi cũng phải già đi
Đó là quy luật ta thì chống sao
Ngày nay kinh tế dồi dào
Tuổi thọ cũng đã nâng cao hơn nhiều
Nhưng xin đúc kết mấy điều 
Cũng là kinh nghiệm sớm chiều về sau
Sáu mươi hết tuổi làm giàu
Về hưu ngơi nghỉ, đi đâu mặc mình
Sức còn khỏe, trí còn minh
Vậy nên kế hoạch, lộ trình dài lâu
Con cái hiếu thuận làm đầu
Giúp đỡ cha mẹ cũng đâu chối từ
Nhưng đừng sống quá vô tư
Tiết kiệm tiền bạc, ngoại trừ phí hoang
Vui vẻ trong xóm ngoài làng
Tham gia đoàn thể, họ hàng viếng thăm
Bảy, tám mươi càng phải chăm
Thể dục vận động chớ nằm, bệnh ra
Độ này thực sự đã già
Ăn thì nhai kỹ, đi là chậm thôi
Cũng đừng thể hiện chữ tôi
Bớt lo con cháu đầy vơi sớm ngày
Đến lúc cũng phải buông tay
Mặc cho quy luật, thân này tự lo
Tám, chín mươi chuẩn bị cho
Hành trình về cuối sao cho êm đếm
Tâm lý điều chỉnh đừng quên
Sinh, lão, bệnh, tử là nền trong tâm
Đừng để ý, việc phong trần
Đừng câu nệ quá, tinh thần thảnh thơi
Ăn uống đầy đủ vui chơi
Việc còn làm được, đỡ thời cháu con
Cũng đừng lo lắng héo hon
Ra sao chăng nữa cũng tròn phận thôi
Lâu mau tùy phận ở trời
Bói toán
, cầu cúng, khắp nơi làm gì
Nếu về tiên tổ một khi
Hành trình kết thúc có gì tiếc đâu
Để cho con cái về sau
Đỡ mang gánh nặng, mang sầu vì ta.

Đỗ Trọng Kim 3-11-2017

Thứ Năm, 2 tháng 11, 2017

ĐỒNG ĐỘI CỦA TÔI



( Kỷ niệm 47 năm đi B ngày 2-11-1970—2-11-2017)
(Những chữ in hoa là tên 11 đồng đội)

Thơ vui viết lại đôi câu
Nhớ ngày kỷ niệm, hẹn nhau cùng về
Mười một thằng lính cùng quê
Mới mười tám tuổi chưa hề biết yêu
Bốn bảy năm chẳng bao nhiêu
Thăng trầm vất vả, sớm chiều có nhau
Thời gian, sương trắng mái đầu
Bạn tôi đồng ngũ khắc sâu đáy lòng

ĐỨC NGHIÊM phận cũng long đong
Gia đình đứt gánh, lâm vòng oan sai
Hôn nhân hạnh phúc lần hai
Cuối đời hưởng phúc, lộc dài mai sau

ĐUA, NGUYÊN, PHẤN giỏi hơn ai 
Nghề nông, chất phác lại tài chăn nuôi
Giếng khoan,cối lúa một thời
Thật thà, chất lượng, khắp nơi tìm về

VĂN PHẨM duyên lẻ miễn chê
Đẹp trai, giọng tốt, giỏi bề nhà nông
Máy cày khuya sớm trên đồng
Mấy em nghe hát mà lòng đắm say

LÊ LƯỢNG một thủa đi tây
Lập nghiệp Sao Đỏ giờ này về đây 
Lương cao, nhà cửa đủ đầy
Con cái vương trưởng, ai nay sướng bằng

HÙNG - OANH là niềm ước mong
Vợ chồng công chức thong dong tháng ngày
Nghỉ ngơi mà vẫn luôn tay
Làm thuốc, chữa bệnh, danh thày vọng xa

ĐỖ THỌ tính nết nhẩn nha
Bí thư, chủ tịch rất là tận tâm
Thị trấn Gia Lộc khen thầm
Cán bộ áo lính có tâm với đời

TRẦN CẢNH, công việc một thời
Giám đốc kho bạc, sáng ngời đức nhân
Thương binh, bệnh nặng từ trần
con cái thành đạt, yên phần nơi xa

Quản lý đường bộ tỉnh ta
NGUYỄN LỘC giám đốc, thật là giỏi thay
Từ ngày được nghỉ đến nay
Trông con, chăm cháu ở ngay Hà thành

Bao năm rong ruổi, tuổi xanh
Khó khăn chẳng nản, công danh mặc giời
ĐỖ KIM thơ viết đầy vơi
Tâm hồn bay bổng, mê nơi thi đàn

Thu qua đông cũng sắp sang
Trời xanh, hương lúa mênh mang ngọt ngào
Gặp nhau ký ức dâng trào
Bạn tôi, đồng đội ghi vào trang thơ.

Đỗ Trọng Kim
 29-10-2017

MỘT THỜI ĐỂ NHỚ





















Bao năm rồi, anh vẫn nhớ về em
Cô y tá út Liên, miền Đông Nam Bộ

Vẻ tinh nghich với nụ cười rạng rỡ
Áo blouse trắng sáng cả trời chiều

Chuyện về em dù có kể bao nhiêu 
Vẫn chưa đủ của một thời đánh mỹ
Nơi miền Đông núi rừng hùng vĩ 
Trạm quân y K31 năm nào

Sông Đồng Nai nắng gió lao xao
Cánh võng đung đưa rừng le, gió mát
Bếp Hoàng Cầm, cơm thơm ngào ngạt 
Anh thương binh nghe hát nhịn cơn đau

Hình ảnh Út Liên giờ vẫn in sâu
Nhanh nhẹn, nhẹ nhàng mũi tiêm, viên thuốc
Dẫu mới lạ , mà sao quen thuộc
Như chị, như em, như mẹ quê nhà

Thương lành rồi đến lúc chia xa
Về đơn vị, đùa em tôi nói nhỏ:
“Em phục vụ chưa tận tình lắm đó
Lúc tiêm đau…….. em chẳng gãi cho anh”

Em nở nụ cười phản ứng rất nhanh:
“Có buốt kháng sinh đâu mà em gãi”
Cả binh trạm vang nụ cười thoải mái
Đập vai tôi: “ làm em sợ hết hồn”

Lúc chia tay hỏi “có giận anh không”
Vẫn nụ cười như bông hoa vừa nở
“Giận anh, giận cả đời, chả nhớ
Anh đi rồi, có tìm lại em không”

Mấy năm sau chiến dịch đầu đông
có dịp vượt sông tôi ghé thăm binh trạm
Mong gặp em trong lòng rạo rực
Nhưng ngờ đâu ác liệt chiến trường

Em đã hy sinh đang độ trăng tròn
Trong trận địch càn, bom rơi đạn lạc
Nước mắt tuôn nhòa , chiến tranh là thế đấy
Một nhánh hoa rừng, cũng chẳng được bình yên.
1-11-2017 Đỗ Trọng Kim