AN
NGHĨA ĐẠI VƯƠNG NGUYỄN CHẾ NGHĨA
Truyện xưa lưu lại thời Trần
Ghi vào trang sử mấy vần thơ xưa
Cối Xuyên-một thủa nắng mưa
Gia Lộc
là huyện tỉnh là Hải Dương
Có Nguyễn
Chế Nghĩa Đại Vương
Mười ba
tuổi đã, giáo thương luyện tài
Văn
chương có một không hai
Ơn Vua đền
nước trổ tài trung quân
Dưới trướng
Ngũ Lão tướng quân
Cùng Trần
Hưng Đạo bao lần lập công
Thiên
văn, binh pháp tinh thông
Năm mười
chín tuổi, Tiên phong ấn hầu
Lạng sơn núi cả sông sâu
Trấn thủ,
sơn cước địa đầu mênh mông
Chi lăng Ải,
Bạch Đằng Sông
Quân
nguyên khiếp vía chiến công lẫy lừng
Vua sai
đi sứ đã từng
Ba lần đất
giặc, sáng bừng nghĩa nhân
Vua ban:
Khổng Bắc Tướng quân
Một lòng
trung nghĩa thương dân quê nghèo
Làm đường
lập ấp dân theo
Mở chợ Cuối
để dân nghèo bán buôn
Làm ăn
cái gốc ngọn nguồn
Nông nghiệp
phát triền, đồn điền, bến sông
Dạy dân
nghề phụ vun trồng
Tằm tơ
Kiêu kỵ, đê sông vững vàng
Công danh bổng lộc chẳng màng
Vua ban
Thái úy chức sang hơn người
Chiến công hiển hách sáng ngời
Nghĩa Công Xuyên tước, một thời vinh quang
Tin vui bay khắp xóm làng
Kinh Đô – Kiêu kỵ, họ hàng Cối Xuyên
Bước chân in dấu mọi miền
Thanh danh vang dội, uy quyền oai phong
Vua trần yêu quý trong lòng
Ban duyên phò mã, đẹp trong tình người
Nguyệt
Hoa công chúa xinh tươi
Chế Nghĩa
dũng tướng, xứng người hoàng gia
Trai tài
gái sắc một nhà
Ơn vua,
yêu nước, thuận hòa Triều trung
Nghĩa
nhân đức độ khôn cùng
Bốn đời
vua vẫn, Tôi trung một lòng*
Quên thân
vì những ước mong
Thái bình
dân nước, ngoài trong đủ đầy
Quan trường
gió lớn đen mây
Dụ Tông vua mới cùng bầy ăn chơi
Hoang dâm,
sa đọa một thời
Nghe lũ
xu lịnh che trời hại dân
Lập mưu giết hại trung thần
Lộng hành bè phái làm điều bất nhân
Cụ Nguyễn
chẳng quản thiệt thân
Khuyên
ngăn, can gián bước chân sa đà
Lời ngay
vua chẳng nghe ra
Tấm lòng
trung nghĩa, thật là xót xa
Đành xin
cáo quan về nhà
Điền viên
vui thú tuổi già cùng dân
Ở Đất
Kiêu Kỵ- Gia lâm
Mở lớp dạy
võ, thành tâm giữ mình
Thê tử một
dạ trung trinh
Không ham
điện ngọc cung đình về quê
Cối Xuyên, Kiêu kỵ đi về
Họ hàng,
con cháu bốn bề thảnh thơi
Vẫn không tránh được mệnh Trời
Một ngày
Kiêu kỵ đầu rơi,máu đào
U mê, Vua
ở trên cao
Cùng quân
phản nghịch, lâm vào án oan
“Dựng
chuyện dạy võ mưu toan
Kết bè, phản quốc với vàn tội danh”
Vua sai vệ sĩ trong thành
Giả là bọn cướp, bức tranh tương tàn
Đau thương bao nỗi ngập tràn
Nguyệt
Hoa công chúa lập đàn thờ vong
Thương chồng chinh chiến long đong
Khóc than phận bạc, mà lòng chẳng vơi
Không còn thiết sống ở đời
Theo chồng, Bà cũng về nơi suối vàng
Thu qua, Đông cũng vừa sang
Hội Xuyên ,Kiêu kỵ ngập tràn khăn tang
Phù du, cung cấm bạc vàng
Tấm gương
tiết nghĩa, tiếng vang triều Đình
Con Trai Sùng Phúc thông minh
Khôi ngô tuấn tú bóng hình mẹ cha
Vua ban Hoàng tử, hoàng gia
Phong quan tiến chức để mà trấn an
Qua bao gió biển mưa ngàn
Triều đình rũa nát dạ càng buồn thay
Chùa am Hương khói hàng ngày
Nam mô cầu nguyện ơn dày mẹ cha
Cáo quan xin nghỉ về nhà
Xây chùa Sùng Phúc, để mà thiện tu*
Trải qua kiếp nạn đòn thù
Hai cụ
yên nghỉ ngàn Thu quê nhà
Vĩnh dụ,
Phương Điếm, Tiên Nha
Hội
Xuyên, Bung, Đại, nhà nhà hương hoa
Hai tám
tháng tám lịch ta
Nhân dân
cả nước gần xa hướng về
Thành
hoàng của mọi miền quê
Gần ngàn
năm vẫn không hề xa xôi
Nén hương
oan khuất Cụ ơi
Đại
vương, An nghĩa một đời vì dân
Sắc phong
như một vị Thần
Tấm gương
trung hiếu, toàn dân phụng thờ.
28-8-2014
…………………………………………………………………….
*Cối Xuyên, Hội Xuyên huyện - Gia lộc -
Hải Dương
* Lăng mộ Cụ nay ở làng Cuối TT Gia lộc
*Vương là tên thường gọi của Cụ
* Thái tử Sùng Phúc đã mở ra chùa Sùng
Phúc ở quận Long Biên-Hà nội. Khi mất phần mộ cũng được đưa về Cối Xuyên cùng
Cha Mẹ