Thứ Tư, 20 tháng 7, 2016

TRƯỜNG SƠN & NỖI NHỚ













Ơi Trường Sơn
Con đường ấy, đã thành huyền thoại
Mỗi năm qua đi thời gian không trở lại
Tháng bẩy về, nỗi nhớ lại bâng khuâng
Nhớ những ngày cơm vắt ngủ hầm
Nắng rát ,mưa sa, lũ tràn khe suối
Đồng đội dìu nhau, đói cơm thiếu muối
Lá dại, rau rừng mát dạ bước đường xa
Đêm nghỉ, ngày đi năm tháng phai nhòa
Quên tháng, quên tuần, không giờ, không phút
Mùa lại qua mùa, Trăng tròn , rồi khuyết
Vì miền Nam chiếc gậy vững đường đi
Nhớ đêm đêm dưới ánh sáng đèn dù
Lặng lẽ bám nhau, ánh lân tinh trên mũ
Dốc đá cheo leo, tiếng Nai kêu, Vượn hú
Lá nếp, hoa rừng, thơm ngát giữa rừng sâu
Nhớ những hôm xẻ núi bắc cầu
Nhịn đói vượt sông tránh giờ cao điểm
Thác bạc, nước reo lòng sông trắng xóa
Với những con thuyền như mũi tên lao
Đêm mưa rừng bên cánh võng lao xao
Muỗi vo ve, Vắt vươn mình qua kẽ lá
Cơn sốt rét rừng sao mà lạnh quá
Lúc run người, lúc toát mồ hôi
Cuộc hành quân vượt núi băng đồi
Đã in dấu Trường Sơn một thời đánh Mỹ
Chiến tranh qua đi gần phần hai thế kỷ
Mà trong tôi như mới ngày nào
Ơi Trường Sơn..hai tiếng dạt dào
Vất vả hy sinh, một thời để nhớ.
7-2017

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét