Sao
em chẳng nói một câu
Đàn ông anh có biết đâu mà chiều
Em đau bệnh tật buồn nhiều
Vì anh không biết, nói điều khó nghe
Vắng em cuối bếp đầu hè
Bữa cơm lặng lẽ, bờ tre gió lùa
Đàn ông anh có biết đâu mà chiều
Em đau bệnh tật buồn nhiều
Vì anh không biết, nói điều khó nghe
Vắng em cuối bếp đầu hè
Bữa cơm lặng lẽ, bờ tre gió lùa
Ăn
gì, anh sẽ đi mua
Miễn
là em thích chẳng lo bạc tiền
Nghỉ ngơi chớ có buồn phiền
Cơm ăn thuốc uống, bệnh liền chóng lui
Thuốc Tiên thì dạ phải vui
Âu lo bệnh cứ ngậm ngùi to ra
Số là cái phận người ta
Sinh, Lão,Mệnh ,Tử đã là có căn
Đã là chung gối chung chăn
Chăm nhau đau ốm khó khăn quản gì
Mấy lời anh nói em ghi
Cuộc sống hạnh phúc đời thì phải vui.
12-2013
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét