CÔNG CHÚA LIỄU HẠNH
( Bài mới)
Ngày xưa con gái Ngọc
Hoàng
Công chúa Liễu Hạnh
ngang tàng lắm thay
Nghĩ sao làm vậy hàng
ngày
Thẳng ngay phóng túng
không rày phép khuôn
Vua cha vương mẫu rất
buồn
Hết lòng dạy dỗ ngọn
nguồn ích chi
Chứng nào tật ấy bất
nghì
Ngọc Hoàng nổi giận,
đày đi xuống trần
Tu nhân tích đức rèn
thân
Ba năm hết hạn đằng
vân về trời
Đèo ngang hẻo lánh xa
vời
Quanh co vắng vẻ, một
thời miền trung
Hoá thân cô gái đồng
rừng
Liễu Hạnh xinh đẹp
chưa từng kém ai
Mở hàng bán nước đường
dài
Đón đưa thực khách
đàng ngoài, đàng trong
Quán ngày khách ghé
thêm đông
Nghỉ chân đua ngắm
bóng hồng sắc tiên
Thấy nàng vui vẻ chẳng
phiền
Ăn uống lễ phép, đi
liền không sao
Còn ai cợt nhở tào lao
Cậy giàu ức hiếp, thế
cao hại người
Nàng cho dở khóc dở
cười
Về nhà không chết,
cũng thời phát điên
Tiếng đồn bay đến khắp
miền
Đèo ngang gái đẹp cảnh
tiên cõi trần
-Người khen chủ quán
tài nhân
Cầm kỳ thi họa tinh
thân hơn người
-Người thì ác miệng
chê cười
Giang hồ quyến rũ chín
mười tội danh
-Người thì tiên nữ
trời xanh
Xuống trần trừ ác giúp
lành dân quê
Bấy giờ hoàng tử họ Lê
Bởi ham của lạ si mê
lời đồn
Lệnh quân lính đợi
hoàng hôn
Trốn vua, cáng xá bước
dồn khỏi cung
Quản chi sông núi chập
trùng
Giả nhà buôn chuyến
vượt rừng vào nam
Trên cao quán vắng đèo
Ngang
Liễu Hạnh đã biết
người đang tìm mình
Gã trai Hoàng tử
thường tình
Kiêu căng tự phụ, súc
sinh có thừa
Nàng
liền hóa phép, đung đưa
Đào tiên một quả cũng
vừa chín thơm
Hoàng tử chẳng đợi gì
hơn
Trèo lên bứt trái đang
cơn khát thèm
Đào tiên vừa trút
xuống xem
Tự nhiên biến mất trên
nền bàn tay
Tớ thày phách lạc hồn
bay
Cho rằng hoang vắng
nơi này có ma
Vội vàng trên đoạn
đường xa
Phía trước thấp thoáng
như là xóm dân
Lệnh lên tiến lại cho
gần
Gặp cô chủ quán bội
phần đẹp xinh
Bao nhiêu mỹ nữ cũng
đình
Sánh sao cho được bóng
hình giai nhân
Hoàng tử giả bộ làm
thân
Liễu Hạnh niềm nở ân
cần tiếp giao
Thời gian còn chẳng là
bao
Mặt trời khuất núi khi
nào chẳng hay
Thày trò xin nghỉ đêm
nay
Liễu Hạnh từ chối,
quán này dám đâu
Chị em giữa chốn canh
thâu
E rằng không tiện,
lính hầu ở chung
Hoàng tử năn nỉ đến
cùng
Chỗ nhỏ trong quán,
căng mùng là xong
Quân gia nghỉ tất
ngoài song
Quyết không quấy rối
mất lòng chủ nhân
Liễu Hạnh sau lát tần
ngần
Thôi tuỳ công tử cho
phần tự nhiên
Bên cô gái đẹp như
tiên
Đêm khuya thanh vắng
mà quên phận mình
Lả lơi chàng quyết gạ
tình
Bỏ rơi đạo mạo bóng
hình khách gia
Liễu Hạnh cự tuyệt
chạy ra
Phi thân lên núi. Khỉ
già hoá thân
Thấy cô gái khác dung
tân
Kém chi cô chủ thêm
phần lả lơi
Hoàng tử vội vã đến
nơi
Giở trò xuồng sã, hắn
thời hét lên
Mập mờ leo lét ánh đèn
Gái xinh biến mất tay
ôm khỉ già
Chàng ta hoảng loạn
lăn ra
Mặt không giọt máu,
vội là rời đi
Chóng nhanh về lại
kinh kỳ
Lúc điên, lúc dại lúc
thì như câm
Phi tần, hoàng hậu âm
thầm
Danh y cả nước tận tâm
cứu người
Nghe lời mách phải tới
nơi
Khấn xin Bồ tát việc
thời mới thông
Kim cang bát bộ mời
trông
Ban cho bùa phép mới
mong khỏi dần
Vua nghe phẫn nộ bội
phần
Phế ngôi Hoàng tử làm
dân tu rèn
Cho người thám thính
dò xem
Sớ quan xứ Nghệ tâu
lên bệ rồng:
“Rằng có yêu nữ tinh
thông
Từ lâu bắt vía đàn ông
qua đường
Khinh nhờn phép nước
nhiễu nhương
Nếu không trừ khử con
đường ai qua”
Triều đình tập hợp
quân gia
Binh hùng tướng mạnh
cùng là kéo lên
Pháp sư bùa chú gọi
tên
Liễu Hạnh hoá phép một
miền tan hoang
Vua mời bát vị kim
cang
Cùng về hợp sức mà
nàng chẳng suy.
Phật bà trên núi tức
thì
Ném túi thu phục nàng
thì thua to
Công đường vua hỏi
nguyên do:
-Ở đâu đã đến khai cho
rõ ràng
Nàng rằng: “con gái
Ngọc hoàng
Xuống trần lấy chốn
đèo Ngang tu mình”
-Tại sao làm hại dân
sinh
Nàng rằng: “trị kẻ
ghẹo tình nữ nhi
Giúp yếu chống mạnh
vậy thì
Thuận theo phép nước
có gì sai đây”
Thấy nàng lời lẽ đủ
đày
Văn phong kín nhẽ tội
này cho qua
Thêm vui bớt giận vua
tha
Chỉ khuyên nay chớ gây
ra việc phiền
Nàng trên thượng giới
người tiên
Xuống dưới trần tục
kết duyên tấn tần
Sinh con trai được mấy
tuần
Mỗi tay sáu ngón, có
phần khác xa
Mang chùa Hồng Lĩnh
gửi qua
Nhờ sư nuôi dưỡng mong
là nên danh
Ba năm tu đức đã thành
Đằng vân từ biệt rừng
xanh về trời
Tính ngay thẳng, chẳng
kiệm lời
Lễ nghi phép tắc nhà
giời lãng sao
Thiên đình chẳng được
là bao
Lại thêm lần nữa vướng
vào pháp quy
Xuống trần lần nữa
thực thi
Về đèo Bà Dội nàng thì
tu thân
Nhà tranh thanh đạm
nếp lần
Dưới ao cá nhảy, trên
sân tiếng đàn
Chim kêu ríu rít trên
ngàn
Hoa thơm cỏ lạ ngập
tràn sắc xuân
Mở hàng bán nước dừng
chân
Vui cùng khách tới, ân
cần khách qua
Những người giở thói
trăng hoa
Trộm cướp gây sự chẳng
tha thứ nào
Duyên trần nặng gánh
trời cao
Nàng sinh con nữa khác
nào khi xưa
Bàn tay bốn ngón nhỏ
thưa
Lên đèo Bà Đỏ , lại
đưa vào chùa
Hai con đứa thiếu đứa
thừa
Nhờ sư nuôi dậy sớm
trưa thành tài
Nay đây mai đó miệt
mài
Giao lưu thư pháp,
canh dài văn chương
Phủ Tây Hồ, tích còn
vương
Phùng khắc Khoan đó
một chương sách dài
Mãn hạn đốt hết đền
đài
Về trời từ ấy không ai
biết gì
Con trai hạ giới sử
ghi
Là người nổi tiếng
danh thi Trạng Quỳnh.
Đỗ Trọng Kim