Thứ Tư, 30 tháng 12, 2020

TIẾNG CÒI TRÊN VỊNH HẠ LONG


 






 

Tiếng còi vút giữa biển khơi

Giật mình ngỡ tưởng vẫn nơi chiến trường

Hố bom vừa lấp thông đường

Mấy cô áo lính mặt vương bụi hồng

 

Hạ Long biển nhớ mênh mông

Con tàu du lịch bềnh bồng nhẹ trôi

Sáu mươi năm đã xa rồi

Rưng rưng ôn lại, bồi hồi cảnh xưa

 

Trường Sơn Đông nắng Tây mưa

D bảy tám mốt (781) bạn xưa đây mà

Con đường huyền thoại vang xa

Tuổi hai mươi chẳng nhạt nhoà phôi phai

 

Nửa thế kỷ, chặng đường dài

Ngoài bảy mươi vẫn đọng hoài nét thanh

Mái đầu tóc chẳng còn xanh

Đồng đội sau trước, không dành thấp cao

 

Vẫn là chất lính ngày nào

Ôm vô lăng chỉ ào ào tiến lên

Nhớ từng chiến dịch không quên

Đường hai mươi (20) đã làm nên anh hùng

 

Vang trong đêm tối mịt mùng

Mở đường tiếng hát, cánh rừng thêm xanh

Có công các chị các anh

Trường Sơn năm ấy viết thành bài ca.

                                20-10-2020

Chủ Nhật, 8 tháng 11, 2020

MẤT NGỦ




















Hôm nay lại mất ngủ
Canh ba lướt faay chơi
Đọc thơ của bạn hữu
Rồi conmen mấy lời
Ngoài đường đêm yên ả
Không một tiếng xe qua
Chỉ gió vờn cành lá
Thì thào dưới hiên nhà
Vài câu thơ vừa loé
Ý tứ còn chưa sâu
Chiếc đồng hồ báo thức
Đã rung lắc trên đầu.

29-10-2020 

CÔNG CHÚA LIỄU HẠNH


 
















CÔNG CHÚA LIỄU HẠNH

                 ( Bài mới)

 

Ngày xưa con gái Ngọc Hoàng

Công chúa Liễu Hạnh ngang tàng lắm thay

Nghĩ sao làm vậy hàng ngày

Thẳng ngay phóng túng không rày phép khuôn

Vua cha vương mẫu rất buồn

Hết lòng dạy dỗ ngọn nguồn ích chi

Chứng nào tật ấy bất nghì

Ngọc Hoàng nổi giận, đày đi xuống trần

Tu nhân tích đức rèn thân

Ba năm hết hạn đằng vân về trời

 

Đèo ngang hẻo lánh xa vời

Quanh co vắng vẻ, một thời miền trung

Hoá thân cô gái đồng rừng

Liễu Hạnh xinh đẹp chưa từng kém ai

Mở hàng bán nước đường dài

Đón đưa thực khách đàng ngoài, đàng trong

Quán ngày khách ghé thêm đông

Nghỉ chân đua ngắm bóng hồng sắc tiên

Thấy nàng vui vẻ chẳng phiền

Ăn uống lễ phép, đi liền không sao

Còn ai cợt nhở tào lao

Cậy giàu ức hiếp, thế cao hại người

Nàng cho dở khóc dở cười

Về nhà không chết, cũng thời phát điên

 

Tiếng đồn bay đến khắp miền

Đèo ngang gái đẹp cảnh tiên cõi trần

-Người khen chủ quán tài nhân

Cầm kỳ thi họa tinh thân hơn người

-Người thì ác miệng chê cười

Giang hồ quyến rũ chín mười tội danh

-Người thì tiên nữ trời xanh

Xuống trần trừ ác giúp lành dân quê

 

Bấy giờ hoàng tử họ Lê

Bởi ham của lạ si mê lời đồn

Lệnh quân lính đợi hoàng hôn

Trốn vua, cáng xá bước dồn khỏi cung

Quản chi sông núi chập trùng

Giả nhà buôn chuyến vượt rừng vào nam

 

Trên cao quán vắng đèo Ngang

Liễu Hạnh đã biết người đang tìm mình

Gã trai Hoàng tử thường tình

Kiêu căng tự phụ, súc sinh có thừa

Nàng liền hóa phép, đung đưa

Đào tiên một quả cũng vừa chín thơm

Hoàng tử chẳng đợi gì hơn

Trèo lên bứt trái đang cơn khát thèm

Đào tiên vừa trút xuống xem

Tự nhiên biến mất trên nền bàn tay

Tớ thày phách lạc hồn bay

Cho rằng hoang vắng nơi này có ma

 

Vội vàng trên đoạn đường xa

Phía trước thấp thoáng như là xóm dân

Lệnh lên tiến lại cho gần

Gặp cô chủ quán bội phần đẹp xinh

Bao nhiêu mỹ nữ cũng đình

Sánh sao cho được bóng hình giai nhân

Hoàng tử giả bộ làm thân

Liễu Hạnh niềm nở ân cần tiếp giao

Thời gian còn chẳng là bao

Mặt trời khuất núi khi nào chẳng hay

Thày trò xin nghỉ đêm nay

Liễu Hạnh từ chối, quán này dám đâu

Chị em giữa chốn canh thâu

E rằng không tiện, lính hầu ở chung

Hoàng tử năn nỉ đến cùng

Chỗ nhỏ trong quán, căng mùng là xong

Quân gia nghỉ tất ngoài song

Quyết không quấy rối mất lòng chủ nhân

Liễu Hạnh sau lát tần ngần

Thôi tuỳ công tử cho phần tự nhiên

 

Bên cô gái đẹp như tiên

Đêm khuya thanh vắng mà quên phận mình

Lả lơi chàng quyết gạ tình

Bỏ rơi đạo mạo bóng hình khách gia

Liễu Hạnh cự tuyệt chạy ra

Phi thân lên núi. Khỉ già hoá thân

 

Thấy cô gái khác dung tân

Kém chi cô chủ thêm phần lả lơi

Hoàng tử vội vã đến nơi

Giở trò xuồng sã, hắn thời hét lên

Mập mờ leo lét ánh đèn

Gái xinh biến mất tay ôm khỉ già

Chàng ta hoảng loạn lăn ra

Mặt không giọt máu, vội là rời đi

Chóng nhanh về lại kinh kỳ

Lúc điên, lúc dại lúc thì như câm

 

Phi tần, hoàng hậu âm thầm

Danh y cả nước tận tâm cứu người

Nghe lời mách phải tới nơi

Khấn xin Bồ tát việc thời mới thông

Kim cang bát bộ mời trông

Ban cho bùa phép mới mong khỏi dần

 

 

Vua nghe phẫn nộ bội phần

Phế ngôi Hoàng tử làm dân tu rèn

Cho người thám thính dò xem

Sớ quan xứ Nghệ tâu lên bệ rồng:

“Rằng có yêu nữ tinh thông

Từ lâu bắt vía đàn ông qua đường

Khinh nhờn phép nước nhiễu nhương

Nếu không trừ khử con đường ai qua”

Triều đình tập hợp quân gia

Binh hùng tướng mạnh cùng là kéo lên

Pháp sư bùa chú gọi tên

Liễu Hạnh hoá phép một miền tan hoang

Vua mời bát vị kim cang

Cùng về hợp sức mà nàng chẳng suy.

Phật bà trên núi tức thì

Ném túi thu phục nàng thì thua to

 

Công đường vua hỏi nguyên do:

-Ở đâu đã đến khai cho rõ ràng

Nàng rằng: “con gái Ngọc hoàng

Xuống trần lấy chốn đèo Ngang tu mình”

-Tại sao làm hại dân sinh

Nàng rằng: “trị kẻ ghẹo tình nữ nhi

Giúp yếu chống mạnh vậy thì

Thuận theo phép nước có gì sai đây”

Thấy nàng lời lẽ đủ đày

Văn phong kín nhẽ tội này cho qua

Thêm vui bớt giận vua tha

Chỉ khuyên nay chớ gây ra việc phiền

 

Nàng trên thượng giới người tiên

Xuống dưới trần tục kết duyên tấn tần

Sinh con trai được mấy tuần

Mỗi tay sáu ngón, có phần khác xa

Mang chùa Hồng Lĩnh gửi qua

Nhờ sư nuôi dưỡng mong là nên danh

 

Ba năm tu đức đã thành

Đằng vân từ biệt rừng xanh về trời

Tính ngay thẳng, chẳng kiệm lời

Lễ nghi phép tắc nhà giời lãng sao

Thiên đình chẳng được là bao

Lại thêm lần nữa vướng vào pháp quy

 

Xuống trần lần nữa thực thi

Về đèo Bà Dội nàng thì tu thân

Nhà tranh thanh đạm nếp lần

Dưới ao cá nhảy, trên sân tiếng đàn

Chim kêu ríu rít trên ngàn

Hoa thơm cỏ lạ ngập tràn sắc xuân

Mở hàng bán nước dừng chân

Vui cùng khách tới, ân cần khách qua

Những người giở thói trăng hoa

Trộm cướp gây sự chẳng tha thứ nào

 

Duyên trần nặng gánh trời cao

Nàng sinh con nữa khác nào khi xưa

Bàn tay bốn ngón nhỏ thưa

Lên đèo Bà Đỏ , lại đưa vào chùa

Hai con đứa thiếu đứa thừa

Nhờ sư nuôi dậy sớm trưa thành tài

Nay đây mai đó miệt mài

Giao lưu thư pháp, canh dài văn chương

Phủ Tây Hồ, tích còn vương

Phùng khắc Khoan đó một chương sách dài

Mãn hạn đốt hết đền đài

Về trời từ ấy không ai biết gì

Con trai hạ giới sử ghi

Là người nổi tiếng danh thi Trạng Quỳnh.

 Đỗ Trọng Kim

 

 

 

Thứ Sáu, 16 tháng 10, 2020

TRUYỀN THUYẾT CHÚA CHỔM

















Chuyện xưa lịch sử còn ghi
Thời Lê hưng thịnh trị vì muôn dân
Gần trăm năm, đức phúc phần
Lê Xuân đời cuối cùng dần giảm suy
Khi ấy ở nơi biên thuỳ
Mạc Đăng Dung tướng cực kỳ oai phong
Binh quyền bè đảng lại đông
Đổi thay đế chế thành công dễ dàng
Triều Lê bỗng chốc nát tan
Cung đình hoàng tộc giang san còn gì
Nhà Mạc tàn ác thực thi
Đuổi cùng giết tận, chẳng kỳ một ai
Nhà Lê trên dưới trong ngoài
Máu tươi tắm máu kêu hoài trời xanh
Vua tôi ẩn náu trong thành
Nhà Mạc truy sát bắt nhanh cầm tù
Nhà giam riêng lẻ một khu
Tường bao lớp lớp lính thù gác canh
Thiên la địa võng trong thành
Dù là chim cũng phải đành bay xa
Tiếng cô hàng rượu giao qua
Lính canh đặc cách cho là vào ngay
Nhìn cô thôn nữ xinh thay
Hương men nghiêng ngả, lính say là đà
Ở bên phòng cạnh nhìn qua
Có chàng trai trẻ phong hoa khác thường
Đoán rằng đây hẳn Lê vương
Lân La nàng hỏi đôi đường cảm thông
Một hôm muốn giáp mặt Rồng
Rượu thơm thuốc ngủ đãi đồng lính canh
Lựa vào nàng gặp minh anh
Hai người tình cảm lộc xanh nảy mầm
Trao tay vua nói thì thầm
Đây là Ngọc tỷ nàng cầm dấu đi
Mấy lời trăn trối nhớ ghi
Trốn xa cách biệt nàng thì nuôi con
Sau này phận nước vẫn tròn
Con trai nối dõi sẽ còn tổ tông
Pháp trường loang đỏ máu hồng
Trời cao ta vẫn dõi trông tình nàng.
Trên đầu vụng chiếc khăn tang
Dọn thu hành lý rồi nàng trốn xa
Làm thuê làm mướn ngày qua
Đợi giờ nở nhuỵ khai hoa từng ngày
Ơn trời đã phú vận may
Bé trai ngày tháng đủ đầy khai sinh
Nén nhang nàng tạ thần linh
Đặt tên là Chổm, một mình nuôi con
Lớn lên mong được vuông tròn
Chổm thì nghịch ngợm tuổi còn thơ ngây
Gửi con vào chùa sư thày
Học thêm kinh kệ đợi ngày mai sau
Thấy ban Mụ Thiện trên lầu
Oản xôi chuối chín vàng màu bánh chay
Đói lòng lúc vắng sư thày
Chổm liền với lấy ăn ngay tức thì
Bỗng đâu sư cụ vừa đi
Thoạt nhìn thấy Chổm, roi thì vụt đau
Bực mình Chổm viết mấy câu
Dán mặt Mụ Thiện trên lầu có hay
“Làm chi mười mắt mười tay
Mà vô tích sự phải đày phương xa”
Đêm về sư cụ mộng qua
Nằm mơ Mụ Thiện hiện ra trách rằng:
“Vua đói thì ngài mới ăn
Cớ sao roi vọt, để ngài đuổi ta
Hãy mau xin lỗi ngài tha
Bóc giấy dán mặt thì ta an bình”
Chổm về hỏi mẹ cha sinh
Mẹ rằng: “cha chết, họ mình họ Lê
Bị hổ ăn thịt thảm thê”
Trả thù Chổm quyết nguyện thề từ nay
Vào rừng gặp hổ giết ngay
Tấm lòng thảo hiếu tình này dâng cha
Một hôm ở giữa rừng già
Thấy con hổ đứng thẩn tha rình mồi
Tưởng là một hổ đơn côi
Đá kia Chổm ném một hồi chết ngay
Bổng đâu con nữa lớn thay
Lao ra Chổm nghĩ phen này ra ma
Bỗng đâu có một ông già
Dùng côn, ông vụt hổ là chết ngay
Rồi ông tặng Chổm côn này
“Con học miếng võ ngày ngày hộ thân”
Ở quê có ngôi miếu thần
Lâu nay yêu quái hại dân tháng ngày
Chổm liền đến đó xem ngay
Mãng xà to lớn mặt mày đỏ xanh
Quăng mình há miệng nhe nanh
Côn thần, Chổm né vụt nhanh mãng xà
Một chiêu rắn đã ra ma
Xóm dân từ đó lại qua yên bình
Rời chùa về lại quê mình
Ngày ngày kiếm củi, tận tình làm thuê
Chuyện vui kể lại bên lề
Những hôm đói bụng chàng về phố đông
Hôm cơm, hôm cháo lót lòng
Qua loa cầm sức mà không có tiền
Quán nào được Chổm "ưu tiên"
Đắt hàng chốc lát, hàng liền hết ngay
Tin đồn nhẹ vía gặp may
Ai ai cũng muốn Chổm này vào ăn
Từ đây chẳng phải băn khoăn
Không tiền ăn chịu lăn tăn ngại gì
“Mai ngày vận đỏ một khi

Ta hứa trả hết người thì an tâm” 

Nguyễn Kim tướng giỏi triều thần

Căm thù họ Mạc. kết lần trăm quê
Khởi nghĩa đánh giặc phò Lê
Chỉ nỗi Hoàng tộc không hề còn ai
Một hôm đang giấc canh dài
Thần linh báo mộng hiền tài còn đây
“Muốn biết ta mách việc này
“Ấu chúa còn đó, đón ngay khó gì”
“Phía Tây mười dặm kinh kỳ
“Quán cơm, đầu phố ngươi thì ghé chơi
“rồng đen quấn cột thì mời”
Nguyễn Kim vội đến rồng thời thấy chi
Thấy Chổm rách rưới đen sì
Ôm cột nhìn khách, người thì ra ngay
Đêm về giấc ngủ đang say
Thần linh hiện trách việc này chưa thông
“Ngày mai ngài xuống bến sông
Người đội nón sắt thuyền rồng đón ngay”
Thuyền ngang qua lại hôm nay
Vẫn chàng trai nọ chở đầy chảo gang
Trời mưa nón mũ không mang
Chảo gang che tạm thuyền sang bến nghèo
Bộ dạng rách rưới nhìn theo
Chẳng như quyền quý, một nèo về ngay
Thần linh lại mách câu này:
Quán cơm hôm trước đến ngay vua chờ
Thấy người nửa ngủ, nửa mơ
Lúc đi chữ “Đại”, về thì chữ “Vương”
Nguyễn Kim vội vã lên đường
Thấy chàng trai nọ trên giường ngủ say
Côn gối đầu, lại xuôi tay
Chân giang chữ “Đại” đi ngay chẳng rình
Quay lại thấy chàng giở mình
Hai tay trước ngực, chân hình chữ “Vương”
Nguyễn Kim ngắm lại cho tường
Rồi đến lễ phép bên giường vái lên
Giật mình Chổm vội xưng tên
Tôi là thằng Chổm ở bên xóm này
Hôm nay quá chén ngủ say
Thật là thất lễ tội này quan tha
Nguyễn Kim xin dẫn về nhà
Hỏi thăm cha Chổm đúng là họ Lê
Phu nhân đang sống ở quê
Thấy quan lại đến đuề huề sinh nghi
Lát sau chuyện rõ bà thì
Đưa ra Ngọc tỷ một khi rõ ràng
Quan quân hành lễ đón chàng
Đưa về căn cứ địa đàng Ai Lao
Ngọn cờ phục quốc dâng cao
Quân Lê khí thế ào ào trẻ tre
Quân Mạc hoảng hốt mới nghe
Quân Lê chưa tới đã e đầu hàng
Sáu mươi vạn lính dã tan
Nguyễn Kim thừa thắng thênh thang về triều
Chổm giờ tiếng nổi như diều
Đường đường vị chúa với nhiều quân uy
Cửa ô rộn tiếng dân đi
Tập trung chào hỏi, nợ thì đòi ngay
Chủ hàng bán quán xưa nay
Người nhiều, người ít đủ đầy kêu ca
Quan trên theo lệnh ban ra
Tiền vàng hàng thúng vung ra trả liền (1)
Dân tham không để vua yên
Biển lệnh “cấm chỉ”(2) vượt liền chém ngay
Yên lòng dân, nghĩa đủ đầy
Mong Chổm sớm đến giờ này đăng quang
Hoàng hôn chiều muộn đã sang
Chổm liền ngửa mặt thở than khấn rằng:
“Nếu tôi xứng đáng nên chăng
“Mặt trời về ngọ tôi hằng tuân theo
“Bằng không tôi chịu phận nghèo
Về nơi chốn cũ sớm chiều đói no”
Trời đang tối, bỗng nắng to
Mặt trời tỏa sáng soi cho muôn nhà
Đăng quang, nghi lễ vừa qua
Mặt trời vụt xuống, canh ba đã rồi
Đúng là theo ý của trời
Trang Tông (3) nối tiếp sáng ngời nhà Lê.
HẾT
(1) Nợ như chúa Chổm
(2) Biển đề đó hiện nay còn di tích là phố Cấm Chỉ ở đầu đường Phùng Hưng
(3) Chúa Chổm đăng quang tên húy là Lê Trang Tông
(4) Nguyễn Kim là người lãnh đạo của quân đội nhà Lê Trung Hưng, đã tích cực đối kháng nhà Mạc sau khi nhà Lê sơ sụp đổ. Ông đã đem vợ cùng các con, em chạy sang Ai Lao, chiêu tập binh mã, tôn lập vua Lê Trang Tông( Chúa Chổm gây dựng lại nhà Lê ) đặt ra sự nền móng khởi đầu thế Nam-Bắc triều 1533 - 1592.